Chương 1233: Thiên Tử Kiếm
Chương 1233: Thiên Tử KiếmChương 1233: Thiên Tử Kiếm
Dạ Kinh Đường nhìn sang thì phát hiện trong bồn quả thật có nước nóng, liền cười đáp:
"Để ta tự làm là được."
"Ngươi để cho nàng làm, đường đường là một nam nhân, vậy mà ở trước mặt nữ nhân lại chẳng có chút địa vị nào thế hả? Các ngươi cũng không phải..."
Tuyên Cơ Chân Nhân bị Phạm Thanh Hòa nói thế cũng không tức giận, nàng buông vỏ kiếm xuống, đứng dậy đi bưng bồn nước nóng lại rồi uyển chuyển đi đến bên giường, dùng ánh mắt ra hiệu:
"Mau nằm xuống."
Dạ Kinh Đường cảm giác Thủy Nhi không nên nghe lời như thế, nhưng nơi này cũng không có người ngoài, vì vậy nhanh chóng nằm gối đầu lên gối.
"Làm phiền cô rồi."
"Hừ."
Tuyên Cơ Chân Nhân đặt chậu nước lên ghế nhỏ, sau đó ưu nhã ngồi xuống cạnh giường, cởi áo choàng của Dạ Kinh Đường ra, vắt khô khăn nóng rồi cẩn thận lau chùi cơ bụng của hắn.
Vốn dĩ nói là lau người thì hẳn là lau sơ một cái rồi thôi, nhưng động tác của Thủy Nhi hiện tại chẳng khác nào đang khiêu khích... Dạ Kinh Đường nằm dài trên giường, vốn còn muốn duy trì dáng vẻ vân đạm phong khinh nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, Thủy Nhi lau lau một hồi liền biến thành tay nhỏ cầm chuôi kiếm, còn di chuyển lên xuống?!
Dạ Kinh Đường thầm hít vào một hơi, hơi chống người lên, có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Thủy Nhi.
Động tác của Tuyền Cơ Chân Nhân rất dịu dàng, mi mày còn cong lên.
"Ừm hửm? Có thoải mái không?"
Dạ Kinh Đường muốn mở miệng nói có, nhưng tiếng bọt nước bên cạnh rõ ràng đã biến mất nên hắn chỉ có thể há to mồm, chẳng thể thốt lên lời.
Phạm Thanh Hòa ở sát vách dĩ nhiên cũng nhận thấy điều không thích hợp nhưng không tiện hỏi Tuyền Cơ Chân Nhân lại làm cái quái gì, chỉ có thể nhanh chóng lau khô cơ thể, mặc quần áo tử tế rồi chạy ra ngoài, lúc gân đi còn bỏ lại một câu:
"Còn tự nhận mình là người của Đạo môn... phi phi phi."
Dạ Kinh Đường cũng không tiện xen vào, đến khi tiếng bước chân của Phạm cô nương biến mất mới ngồi dậy, muốn ôm chặt Thủy Nhi khéo léo hiểu lòng người vào lòng.
Nhưng hôm qua Tuyền Cơ Chân Nhân bị bắt nạt thê thảm nên muốn khi dễ Phạm Thanh Hòa chứ không phải muốn cho không. Thấy động tác của người nọ, ánh mắt nàng lạnh lùng, làm bộ muốn chặt đứt căn nguyên của dục vọng. Dạ Kinh Đường cảm thấy nơi nào đó chợt lạnh lẽo, bèn ngả đầu xuống gối, mặc cho Thủy Nhi muốn làm gì thì làm.
"Còn muốn tiếp tục?"
"Ừm"
"Nói, ta là đồ háo sắc."
"Cô là đồ háo sắc á đừng đừng đừng, là ta là ta."
"Hừ."
Khi đó, ở quận Lâm An.
Trận chiến ở Vọng Hải Lâu sáng nay đã sớm truyền khắp quận thành tám mươi dặm, mặc dù người Giang Châu không thịnh võ thuật nhưng được cái ở gần nên tiếng vang rất lớn. Từ bá tánh bình dân cho đến tùy tùng, thậm chí cả Ngô Quốc Công mới về phủ cũng đang bàn tán chuyện này.
Lộc cộc, lộc cộc...
Trong cơn mưa đêm, một con bạch mã đang phi nước đại từ quan đạo đến bến tàu Đông Lăng.
Trên ngựa có hai người, người cưỡi ngựa mặc áo choàng, đội nón che khuất cả khuôn mặt, trong ngực là một thanh y nữ tử, cả người bị áo choàng che phủ để tránh ướt mưa, chỉ lộ ra ngoài một gương mặt vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Hai người đi tới đi lui trên đường đồng thời nghiêng tai lắng nghe những cuộc đối thoại trong quán trà.
"Theo lời của chưởng môn Đạn Thoái Môn, Long Chính Thanh là kẻ có thể đánh gần, trung, xa, có thể xem như không có nhược điểm; Dạ Kinh Đường cũng là kẻ hơn người, quả thật có thể xưng là nhất thế vô song, bị đánh chục chiêu lại chẳng hề gì, cuối cùng còn trực tiếp dùng một chiêu chế địch."
"Đúng vậy, sau khi đánh nhau, hắn còn có thể lặn xuống biển vớt đao. À mà thanh kiếm kia rốt cuộc là thế nào? Ta nghe người ta nói kiếm kia không phải là kiếm bình thường, vô cùng sắc bén, hơn nữa chỉ có thân kiếm mà không có chuôi."
"Có lẽ lấy được từ hồi ở Tiêu Sơn Bảo, dù sao Lệnh Hồ Quan Chỉ cũng là một đại sư đúc kiếm, quy ẩn ba mươi năm, rèn ra được một cây thần kiếm cũng không có gì là lạ."
Trên lưng ngựa, Lạc Ngưng rúc vào trong áo choàng, nghe thấy lời này liên dò hỏi:
"Hắn tìm được Thiên Tử Kiếm rồi?"
Tiết Bạch Cẩm cẩn thận nghe một hồi, sau đó lắc đầu bảo:
"Thiên Tử Kiếm là kiếm do Thủy Đế rèn đúc, theo sử sách ghi lại, nó hẳn là dài hai thước, rộng một tấc, không giống những gì bọn họ miêu tả. Hơn nữa nó đã là cổ kiếm hai ngàn năm, nếu Dạ Kinh Đường tìm được cũng không có khả năng dùng trong thực chiến cho nên ta nghĩ chắc là không phải."
Lần này Lạc Ngưng đến là vì nghe nói Long Chính Thanh hạ chiến thư, lo lắng Dạ Kinh Đường xảy ra chuyện mới kéo theo ái nhân cũ đến giúp đỡ.
Ngựa của Tuyên Cơ Chân Nhân chạy rất nhanh, có lẽ đã đến đó trước, nàng và Bạch Cẩm đi ở phía sau. Đợi khi hai người đuổi đến Tiêu Sơn Bảo thì Dạ Kinh Đường đã đi mất, thế là lại bắt đầu đuổi theo.