Chương 1234: Ngưng Nhỉ
Chương 1234: Ngưng NhỉChương 1234: Ngưng Nhỉ
Lúc này nghe tin trận chiến ở Vọng Hải Lâu đã kết thúc, Dạ Kinh Đường cũng không có gì đáng ngại mới tính đến chuyện tìm một chỗ nào đó để nghỉ chân, nàng nói:
"Từ Vọng Hải Lâu vê Giang Châu nhất định phải đi ngang qua quan đạo, chúng ta cứ ở lại đây chờ đợi, nếu cứ đuổi theo đoán chừng rất khó tìm được người."
Tiết Bạch Cẩm gật đầu, sau khi đến một khách điếm thì tung người xuống ngựa, suy nghĩ một chút lại nói:
"Nếu Thiên Tử Kiếm không có ở Tiêu Sơn Bảo thì sau này sẽ rất khó tìm, việc này chắc cũng kết thúc ở đây. Sau này ngươi định cùng ta đi du ngoạn giang hồ hay là ở lại Giang Châu, đợi Dạ Kinh Đường rồi theo hắn về kinh thành?"
Lạc Ngưng nghe vậy thì bước chân hơi khựng lại, trong mắt hiện lên chút chần chừ - đúng vậy, tìm không thấy Thiên Tử Kiếm và ngọc tỷ truyền quốc, Tiết Bạch Cẩm cũng chẳng có lý do đi dạo trên giang hồ...
Nàng chắc chắn sẽ ở lại chờ tiểu tặc, đoạn đường cùng Tiết Bạch Cẩm bầu bạn cùng đi cũng coi như kết thúc trọn vẹn; nhưng sau này nàng gả cho phu quân, Tiết Bạch Cẩm trở về làm giáo chủ, hai bên đường ai nấy đi, rất khó sớm chiều ở chung như bây giờ...
Lạc Ngưng luyến tiếc Dạ Kinh Đường, nàng biết nàng và Dạ Kinh Đường là thiên trường địa cửu, nhưng với Tiết Bạch Cẩm lại là một ngày ít một ngày, sau khi xoắn xuýt một hồi thì dò hỏi:
"Tiếp theo ngươi định đi đâu? Về Nam Tiêu Sơn à?"
Tiết Bạch Cẩm dẫn ngựa vào chuồng rồi nhìn về phía Tây Bắc:
"Ta đi đâu cũng được, dù sao cũng phải tìm một người đập đá mài dao, khiến cho cả giang hồ Nam Bắc biết đến đạo hạnh của Tiết Bạch Cẩm ta."
Lạc Ngưng nghe xong thì biết cái tên Tiết Bạch Cẩm vô sỉ này đang muốn đi tìm Tả Hiền Vương thử đao.
Lộ trình của chuyến đi này rất xa, chỉ tính thời gian đi cũng mất mấy tháng, thế là nàng vội kéo Tiết Bạch Cẩm vào khách điếm.
"Có đạo hạnh, nhưng cũng phải dựng tốt căn bản, gần hết năm rồi, ngươi vội vàng như vậy làm gì? Đợi qua năm hãng tính."
Tiết Bạch Cẩm là người hành tẩu giang hồ, dù có mạnh nhưng đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn, thấy Ngưng Nhi tỏ ý cùng đi, nàng đương nhiên không nói thêm gì nữa.
Bờ sông mưa nhỏ lất phất, trên quan đạo lầy lội nước bùn có hai con tuấn mã đang lao vùn vụt hướng về phía quận Lâm An.
Dạ Kinh Đường cưỡi trên liệt mã màu đỏ than chạy đằng trước, trên người mặc áo choàng, đầu đội nón rộng vành, bởi vì người cao ngựa lớn nên nhìn từ xa giống như một tháp sắt đang chạy trong mưa.
Phạm Thanh Hòa cưỡi ngựa đen theo sát, nàng vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Tuyên Cơ Chân Nhân, dùng áo tơi quấn hai người lại với nhau, lúc đi trên đường cũng không quên thấp giọng quở trách:
"Ngươi dù sao cũng là người xuất gia, sao da mặt lại dày như vậy? Bảo ngươi giúp lau người..."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Ta có lau mà."
"Ngươi nói cái đó là lau người à?”
"Sao lại không phải chứ? Không tin ngươi hỏi Dạ Kinh Đường xem, ta lau có sạch không?"
"Ngươi. .. Phi...
Tiếng thì thầm vang lên bên tai, trong mắt Dạ Kinh Đường hiện rõ ý cười, cảm thấy Phạm cô nương trách oan Thủy Nhi rồi.
Đêm qua trong khách điếm, Thủy Nhi chung quy vẫn rất có trách nhiệm, chỉ là cách lau có hơi kích thích mà thôi.
Giả dụ như lúc lau chân thì nàng phủ khăn lên trước sau đó dùng Bạch Ngọc Hổ cọ qua cọ lại; lúc kỳ lưng thì để hắn ngồi dậy rồi đắp khăn lên ngực mình, sau đó kề sát vào chậm rãi chà xát; thậm chí còn dùng vốn liếng chẳng có bao nhiêu của mình đẩy quả dưa hấu của hắn lên lên xuống xuống.
Mặc dù thời gian lau người khá chậm chạp nhưng xem kết quả lại chẳng có vấn đề gì, thậm chí còn cho hắn trải nghiệm địa vị gia đình không gì có thể sánh được.
Chỉ tiếc Thủy Nhi là dạng người mới bắt đầu thì hăng hái nhưng khi vô trận rồi lại trói gà không chặt, mới hai ba chiêu đã bại trận không muốn làm. Nếu cơ thể lợi hại thêm một chút thì có thể hóa thân thành mị ma, quấn hắn tới chết.
Dạ Kinh Đường vừa cưỡi ngựa vừa nhớ lại sự việc đêm qua, bất giác vượt qua hơn bảy mươi dặm đường trở lại vùng lân cận quận Lâm An.
Việc ở Tiêu Sơn Bảo và Vọng Hải Lâu đều xong cả rồi, không còn việc gì làm, tiếp theo chỉ còn đợi ngày ăn tết. Vốn dĩ ý của ba người là đi thẳng về Giang Châu luôn chứ không nán lại Lâm An.
Nhưng khi từ quan đạo đi đến bến tàu Đông Lăng, Dạ Kinh Đường lại phát hiện bên bờ sông có một người đang đứng.
Người nọ vận thanh y đội nón có màn che, váy và mạng che tung bay theo gió, đang nhìn về hướng Đông để ngắm Đông Lăng Sơn.
Dạ Kinh Đường ở chung với Lạc Ngưng đã lâu, rất quen thuộc với bóng người thanh lãnh này, dù cách nhau hơn trăm dặm, hắn vẫn có thể nhận ra nương tử nhà mình, hắn có chút kinh ngạc sau đó nhẹ 'cha một cái, quay ngựa rời khỏi quan đạo chạy về phía đồng cỏ xanh, từ xa đã gọi.
“Ngưng Nhi!
Trong thạch đình cạnh bờ sông, Lạc Ngưng đang đứng ngắm nhìn sơn trang mình lớn lên thuở nhỏ, tức cảnh sinh tình, không tránh khỏi tâm trí hơi phân tâm.
Nghe được bên ngoài có tiếng gọi, Lạc Ngưng quay đầu lại nhìn, vốn định bước nhanh chạy tới lại không muốn biểu lộ chuyện mình nhớ phu quân đến sốt ruột, cho nên chỉ đành đứng yên tại chỗ nhìn Dạ Kinh Đường không nói một lời.