Chương 1235: Khó Khăn
Chương 1235: Khó KhănChương 1235: Khó Khăn
Dạ Kinh Đường từ lâu đã quen với dáng vẻ này, hắn dừng ngựa cách đó khoảng mấy trượng sau đó phi thân xuống đất, bước nhanh vào thạch đình, vén mạng nón lên để nhìn gương mặt quen thuộc.
"Ngưng Nhị, sao muội lại đến đây?"
Lạc Ngưng đè cái tay đang vén mạng nón của mình xuống, cau mày đáp:
"Ở đây đều là người quen, huynh đừng có động tay động chân. Muội nghe nói Long Chính Thanh hạ chiến thư cho nên đến xem thử, vết thương của huynh có nặng không?"
Dạ Kinh Đường dang hai tay ra rồi cười nói:
"Bị thương ngoài da thôi, không vấn đề gì."
Lạc Ngưng cẩn thận nhìn một lượt, sau khi xác định không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn vê phía hai người một ngựa đang từ từ tiến đến đẳng xa.
Thấy Ngưng Nhi nhìn sang, Tuyền Cơ Chân Nhân chợt nhíu mi rồi lại nhìn Dạ Kinh Đường, ánh mắt ám muội khó hiểu, thoạt nhìn là đang muốn gửi lời mời phát động chiến đấu.
Lạc Ngưng thấy cái dáng vẻ không đứng đắn này của nàng, nét mặt trâm xuống nhưng cũng không quan tâm mà hỏi việc khác:
"Chim Chim đâu rồi?"
"Chít-"
Trong bọc hành lý cột trên người ngựa phát ra tiếng chim kêu.
Dạ Kinh Đường nhìn ra sau, thấy hai người Thủy Nhi không có ý định đến đây thì dời mắt về:
"Muội đến một mình à?"
"Bạch Cẩm cũng tới, nàng đang luyện công trong khách điếm."
Lạc Ngưng nói đến đây thì nhớ ra chuyện gì đó, thản nhiên đưa tay véo eo Dạ Kinh Đường, ánh mắt lạnh lùng:
"Hai ngày trước, huynh đưa thứ gì cho Bạch Cẩm và Vân Ly hả?”
Dạ Kinh Đường theo bản năng đứng thẳng, có chút vô tội xòe tay:
"Ta chỉ bồi thường y phục cho Phạm cô nương mà thôi, ta cũng không vào trong, y phục đều do các nàng tự chọn, không liên quan gì đến ta."
"Hừ."
Lạc Ngưng nể tình bây giờ đang là ban ngày nên cũng không véo hắn không tha, nàng buông tay ra, giúp hắn vuốt thẳng quần áo rồi lại đưa mắt nhìn về phía Đông Lăng Sơn Trang ở đằng xa.
"Tiểu tặc, huynh theo muội về đấy xem đi."
Dạ Kinh Đường ban đầu cũng định dẫn Ngưng Nhi về thăm nhà, nghe vậy không nói thêm gì, chỉ trở lại ngựa lấy một cái ô giấy dầu. "Thủy Nhi và Tiết giáo chủ có ở chung với nhau được không?”
Đối mặt với vấn đề này, môi đỏ của Lạc Ngưng hơi động đậy, cũng hơi chần chừ.
Tiết Bạch Cẩm và Thủy Nhi đều có quan hệ rất tốt với nàng, theo lý mà nói nàng phải mời cả hai đến viếng mộ phần nhà mình.
Nhưng nàng và Bạch Cẩm vẫn chưa ly hôn, tình nhân cũ Thủy Nhi lại ngủ chung một chỗ với Dạ Kinh Đường, nếu bọn họ cùng đi bái tế phụ mẫu hình như có chút loạn. Lạc Ngưng do dự một chút rồi nói:
"Cứ để các nàng nghỉ ngơi, huynh đi với muội là được."
Dạ Kinh Đường gật đầu, quay mặt phất tay với Phạm cô nương đang đợi ở phía sau rồi cùng Ngưng Nhi tản bộ vê phía Đông Lăng Sơn Trang ở phía xa.
Con đường ven sông được bao quanh bởi rừng trúc, tiếng mưa rơi rì rào như ngăn cách tất cả âm thanh từ thế giới bên ngoài.
Dạ Kinh Đường tay trái cầm ô giấy dầu, tay phải mở áo choàng ra, vòng qua vai Lạc Ngưng ôm nàng núp dưới tán dù, dọc theo đường đi, hắn cứ liên tục quan sát cảnh vật xung quanh.
Toàn bộ Đông Lăng Sơn ngày trước đểu là tài sản của Lạc gia, vị trí khu rừng trúc này có thể xem là phía sau núi, xa hơn một chút chính là mộ tổ, vậy nên dù sơn trang đã bán cho người ta nhưng khu rừng này vẫn được giữ lại. Ngày trước mấy chuyện ở mộ tổ sẽ có đồ đệ của Lạc gia xử lý, nhưng hiện tại rừng trúc biến thành rừng hoang, chỉ còn con đường ở giữa là có thể đi lại.
Lạc Ngưng đã bỏ nón xuống, lúc này đang tựa vào người Dạ Kinh Đường, gương mặt lạnh lùng có chút buồn bã, vừa đi vừa nhỏ giọng:
"Trước kia rừng trúc này là nơi cha mẹ muội thường đến luyện công, có thấy tảng đá đằng kia không? Chỗ đó vốn có một mảnh đất trống, mẹ muội từng dạy đàn tỳ bà cho muội ở đây, nhiều năm như vậy không ai chăm sóc, tất cả đều bị bỏ hoang hết rồi..."
Dạ Kinh Đường thấy vẻ mặt Ngưng Nhi có hơi suy sụp, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cũng chưa bỏ hoang được mấy năm, trước kia là do không có người chăm sóc mà thôi, hai ngày nữa ta sẽ mua lại sơn trang, vào mùa đông hàng năm, chúng ta đều đến Giang Châu tránh rét, mấy chuyện chăm sóc thường ngày thì cứ giao cho Trần thúc là được."
Ánh mắt Lạc Ngưng hơi lay động, nàng châm chước một lúc nhưng rồi vẫn lắc đầu:
"Trong nhà có người sống mới có thể được gọi là nhà, nếu không có người ở thì nó cũng chỉ xem là một nơi để trú chân thôi, mua về cũng không có ý nghĩa gì. Nếu huynh thật sự có lòng thì nên xây một căn nhà cạnh Nam Tiêu Sơn, mỗi năm tìm cách cùng muội về đó sống một thời gian ngắn."
Dạ Kinh Đường hiểu ý của nàng, Băng Đà Đà ở tại Nam Tiêu Sơn, mặc dù hiện tại Ngưng Nhi đi theo hắn nhưng nàng cũng không bỏ được Bạch Cẩm, muốn thường xuyên trở về thăm.
Hắn là Quốc Công Đại Ngụy, Bình Thiên Giáo Chủ lại là thủ lĩnh phản tặc, mỗi năm Tết đến muốn đến thăm thì độ khó hơi cao, chỉ có một biện pháp duy nhất chính là để Bình Thiên Giáo Chủ đồng ý việc chiêu hàng, hai nhà thành một.