Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1236 - Chương 1236: Thành Lập Hôn Ước

Chương 1236: Thành Lập Hôn Ước Chương 1236: Thành Lập Hôn ƯớcChương 1236: Thành Lập Hôn Ước

Dạ Kinh Đường đắn đo một chút rồi ôm sát bả vai của Lạc Ngưng, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái:

"Yên tâm đi, năm đó ta đã hứa với Lạc nữ hiệp, một là để Bình Thiên Giáo đồng ý chiêu hàng, hai là để Đại Ngụy đầu hàng Bình Thiên Giáo, ta nói được thì sẽ làm được."

Lạc Ngưng cũng không phản cảm việc tiểu tặc hôn mình, nhưng chợt nghĩ đến đây là mộ tổ, liệt tổ liệt tông đều đang nhìn, nàng bỗng nhiên mím môi, trong lòng quýnh lên, đưa tay véo lấy phần thịt bên hông hắn.

"Sao huynh không biết chừng mực gì hết vậy? Nơi này há có thể để huynh làm loạn?"

"Lỗi của ta, lỗi của ta."

Dạ Kinh Đường nhanh chóng buông tay ra, đứng thẳng người, bày ra dáng vẻ đoan trang trịnh trọng.

Lạc Ngưng cắn nhẹ môi dưới, ngẫm một chút lại giúp Dạ Kinh Đường sửa sang lại vạt áo tóc tai, đến khi y quan đều thẳng tắp mới dẫn Dạ Kinh Đường đến chỗ lăng mộ tổ tiên, đó là một ngọn đồi nhỏ ở gần sông.

Mộ hợp táng của đôi phu thê nằm trên ngọn đồi nhỏ đó, đứng đây có thể nhìn thấy được phong cảnh ven sông, lần trước Lạc Ngưng đến dọn dẹp cỏ dại ở đây nên nhìn vẫn còn khá sạch sẽ, trước mộ có Ít tro tàn của tiên vàng hương hỏa.

Đây là Lạc Ngưng lần đầu tiên dẫn theo nam nhân đến tế mộ, có thể thấy trên mặt nàng ẩn ẩn có chút ngại ngùng và lo lắng, nàng nhìn chăm chú bia mộ một lúc rồi khom gối quỳ xuống, dịu dàng nói.

"Cha, mẹ, đây là Dạ Kinh Đường, là... Tri kỷ con quen biết trên giang hồ, nhỏ hơn con vài tuổi nhưng là một người rất tốt, cũng rất tài giỏi và có năng lực..."

Người trong mộ căn bản không thể nghe được nhưng trong lòng Lạc Ngưng nghĩ cha mẹ mình nhất định có thể nghe thấy.

Dạ Kinh Đường cầm ô giấy dầu che lên đầu của Lạc Ngưng, vung áo choàng lên rồi quỳ xuống bên cạnh, nghe mấy lời thầm thì của Ngưng Nhi.

Lạc Ngưng quỳ rất đoan chính, sau khi nói chút việc nhà thì lại nhìn Dạ Kinh Đường.

"Tiểu Kinh Đường, huynh có muốn nói vài câu khong?"

Dạ Kinh Đường cầm ô nhìn bia mộ trước mặt, tâm tư hơi động, cũng định ấp ủ một vài câu chữ nhưng cuối cùng, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp lạnh lùng gần trong gang tấc, hắn lại đề nghị:

“Hay là hai chúng ta đính hôn đi?”

"Hả?"

Lạc Ngưng hơi sững sờ, sau đó có thể thấy hai cặp dưa tròn dường như lớn hơn một chút, nàng vừa bối rối vừa tức giận, nhỏ giọng nói: "Muội bảo huynh chào hỏi, huynh lại nói linh tỉnh cái gì thế?!"

Dạ Kinh Đường buông ô xuống, giữ chặt tay phải của Ngưng Nhị, cười rất rạng rỡ:

"Đính hôn đi? Từ nay vê sau muội sẽ là hôn thê của ta, ta là hôn phu của muội, chúng ta sẽ có một hôn ước đường đường chính chính, đến khi đó bá phụ bá mẫu ở dưới cửu tuyền cũng yên lòng."

Rào rào...

Một cơn mưa phùn từ trên trời rơi xuống, không có gì che chắn, chẳng mấy chốc đã làm ướt gò má lãnh diễm của Lạc Ngưng.

Hiện giờ Lạc Ngưng và Dạ Kinh Đường đã coi như một đôi vợ chồng già, cái gì có thể làm cũng đã làm hết, chỉ chưa thành thân mà thôi, việc đính hôn nghe qua dường như vẽ vời thêm chuyện.

Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng quả thực chưa từng xác lập một hôn ước chính thức nào với tiểu tặc, thậm chí đến bây giờ còn mạnh miệng nói mình chỉ đang giúp tiểu tặc điều trị thân thể. Lúc này, nàng lại cầm tay nam nhân quỳ trước mộ phần của cha mẹ, định ra hôn ước cũng có thể xem là mệnh lệnh của song thân.

Nếu trong tương lai, tiểu tặc lại muốn gì gì đó thì vị hôn thê danh chính ngôn thuận như nàng e rằng không thể diễn tiếp cái vai hiệp nữ chịu nhục nhã nữa rồi... ngay cả Lạc Ngưng cũng không biết mình đang suy nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao gì, trong lòng rõ ràng có chút rối rắm, nàng im lặng một lát, cuối cùng lại làm ra cái dáng vẻ lạnh như băng, quay đầu đi không nói lời nào, dường như đang báo với cha mẹ dưới suối vàng của mình rằng - con không có đồng ý, chỉ là con không thể lay chuyển được hắn. ...

Dạ Kinh Đường đã sớm hiểu được bản tính của Lạc Ngưng, mặt ngoài nàng tỏ vẻ không tình nguyện thực ra là đồng ý, vì vậy hắn lập tức quay mặt về phía bia mộ, nâng tay phải lên:

"Hôm nay Dạ Kinh Đường con ở trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu, nhờ thiên địa làm chứng, cùng Lạc Ngưng lập thành hôn ước, từ nay về sau dù con có bị ngàn đao xẻ thịt cũng sẽ không để Ngưng nhi chịu uất ức nửa phần."

"Ấy!"

Mới đầu Lạc Ngưng vẫn im lặng lắng nghe, nhưng rồi lại phát hiện cái miệng ngu ngốc này của Dạ Kinh Đường chẳng biết nói chuyện, mấy câu thề mang điềm xấu như vậy cũng dám nói, liền vội võ nhẹ lên vai hắn:

"Cái gì mà ngàn đao xẻ thịt? Mấy lời này sao có thể đem đi nói lung tung?”

Dạ Kinh Đường chớp mắt, quay đầu đáp:

"Vậy muội nói trước đi, ta nói theo.”

Lạc Ngưng mím môi, cũng hết cách với hắn, ấp ủ một lúc cũng giơ tay trái lên, nhìn bia mộ dịu dàng nói:

"Hôm nay Lạc Ngưng con ở trước mặt cha mẹ, cùng Dạ Kinh Đường lập thành hôn ước, từ nay về sau có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, bách niên giai lão vĩnh kết đồng tâm, đầu bạc răng long cũng không hối hận..." Giọng nói dịu dàng truyền qua ngọn núi, hạt mưa, giữa đất trời bây giờ chỉ còn lại một đôi nam nữ.

Hai bóng lưng sóng vai quỳ trước một ngôi mộ hợp táng của phu thê, mặc cho mưa bụi phủ đầy vai.

Sau khi thốt xong lời thê cả đời gắn bó với nhau thì lại cùng cúi đầu lạy một cái.
Bình Luận (0)
Comment