Chương 1237: Nương Tử Mặt Dày
Chương 1237: Nương Tử Mặt DàyChương 1237: Nương Tử Mặt Dày
Đợi đến khi hai người đứng dậy, chuẩn bị cùng rời khỏi thì Lạc chợt quay đầu lại nhìn.
Vẫn là đôi mắt trong như làn thu thủy ấy, nhưng hiện tại vào thời khắc này, thân nữ nhi ngày trước phiêu bạt khắp nơi không biết nương tựa vào ai bây giờ đã biến thành một tiểu nương tử có nơi thuộc về, đang cùng người thương trở về quê ngoại thăm người thân.
Mặc dù người xưa đã không còn nhưng cha mẹ trên trời linh thiêng có lẽ cũng sẽ vì chuyện này mà vui mừng...
Mưa rơi lác đác khiến người đi đường chạy không tiện, thời gian cũng không còn sớm, nếu đã đến cảng Đông Lăng, đám người định sẽ nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Bên ngoài một khách điếm nhỏ trên bến tàu, Phạm Thanh Hòa ngôi trong sảnh gọi hai bàn đồ nhắm, vừa cùng Chim Chim ăn nhẹ vừa đợi Dạ Kinh Đường viếng mộ quay về.
Tuyên Cơ Chân Nhân đã khôi phục lại dáng vẻ của một thế ngoại cao nhân, nàng đang đi lên lầu, lúc ngang qua cửa của mấy căn phòng thì nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh sau đó dừng lại trước cửa một căn trong đó.
Lạc Ngưng ở đây, Tuyên Cơ Chân Nhân biết Bình Thiên Giáo Chủ nhất định cũng đến.
Trước đây nàng và Bình Thiên Giáo Chủ từng tiếp xúc với nhau nhưng khi ấy bọn họ đang tranh nhau quyền sở hữu Lạc Ngưng, cuối cùng Lạc Ngưng lựa chọn Bình Thiên Giáo Chủ, còn nàng bại đến mình đầy thương tích, không thể không thất vọng rời đi, nên quan hệ của hai người thật ra chẳng tốt đẹp bao nhiêu.
Về sau, Lạc Ngưng đột nhiên hồng hạnh xuất tường, Tuyền Cơ Chân Nhân lúc đầu quả thật rất lo lắng nhưng sau khi biết chuyện Bình Thiên Giáo Chủ nữ giả nam trang thì chút âu lo này cũng biến mất.
Lúc này, Tuyền Cơ Chân Nhân đi đến cửa sau đó giơ tay gõ hai cái.
Cốc cốc.
Trong phòng, Tiết Bạch Cẩm mặc áo choàng trắng ngồi khoanh chân trên giường, nghe tiếng gõ cửa cũng không phản ứng, chỉ khàn khàn nói vài tiếng:
"Lục đạo trưởng thay ta chăm sóc Ngưng Nhị, Tiết mỗ vô cùng cảm kích nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu, vẫn nên tránh tiếp xúc với nhau thì hơn."
Tuyên Cơ Chân Nhân dựa vào cửa, gỡ bầu rượu từ sau hông ra rồi thản nhiên đáp:
"Ta đến tìm Tiết Đại giáo chủ không phải vì chuyện của Ngưng Nhị, ta chỉ muốn thương lượng với ngươi một chuyện."
"Chiêu hàng?”
"Cũng không phải. Tiết giáo chủ hình như có một tấm Trường Thanh Đồ. Sau khi học Minh Long Đồ rồi liên trở nên vô dụng, ngươi cầm cũng không thể dùng nó để tăng tiến thực lực được. Nếu ngươi nguyện ý giao nó cho triều đình, ta có thể giúp ngươi nói lời hay với Thánh thượng, đưa một tấm Minh Long Đồ cho ngươi giữ, không biết ý Tiết đại giáo chủ thế nào?" Tiết Bạch Cẩm trả lời rất dứt khoát:
"Nếu Nữ Đế muốn thì bảo nàng cầm Minh Long Đồ đến đổi, ba tấm đổi một tấm."
Mấy ngày trước Tuyên Cơ Chân Nhân đã biết chuyện Ngọc Hổ từng đánh nhau với Tiết Bạch Cẩm, nhưng lại không biết chuyện hai nàng đánh đến nát hết quần áo, để Dạ Kinh Đường nhìn đến no mắt.
Nghe trong lời của Bình Thiên Giáo Chủ có lửa giận, Tuyên Cơ Chân Nhân cũng không cảm thấy bất ngờ, nàng tiếp tục nói:
"Ta nể giao tình của ngươi với Ngưng Nhi và Dạ Kinh Đường nên mới không nói cho Dạ Kinh Đường biết chuyện này, tránh tổn hại mối quan hệ giữa các ngươi. Chỉ cần ngươi đưa Trường Thanh Đồ cho ta, ta có thể cho người học hết ba tấm Minh Long Đồ, nhưng muốn giữ nó thì không được, vật này chỉ có thể để triều đình cất giữ, lưu lạc bên ngoài sẽ gây hại trăm năm."
Tiết Bạch Cẩm biết Nữ Đế cần Trường Thanh Đồ, nhưng nàng là tàn dư của tiền triều, cho dù nàng không tạo phản thì Trường Thanh Đồ cũng là một trong những thứ làm nền móng khi nàng chịu quy hàng, chưa đến tuyệt lộ thì sao nàng có thể cho không, nên chỉ nói:
"Ta không quan tâm đến mấy tấm Minh Long Đồ của ngươi, chịu đổi cũng đã xem như nể mặt triều đình rồi. Nếu ngươi không thể đưa ra quyết định thì trở vê thương lượng với Nữ Đế đi, nàng đồng ý thì hãy quay lại nói với ta mấy thứ này."
Tuyền Cơ Chân Nhân nhíu mày, nàng quả thật hết cách với thái độ mềm cứng không ăn của Tiết Bạch Cẩm, thấy miệng nàng ta vẫn còn cứng như vậy, nàng cũng không phí lời:
"Được, sau khi về ta sẽ thương lượng lại với Thánh thượng, đến lúc đó sẽ bảo Dạ Kinh Đường đến truyền lời cho ngươi. À phải, đêm nay ngươi cứ nhất định ở lại đây à? Ngưng Nhi người ta tiểu biệt thắng tân hôn, ban đêm sợ rằng sẽ tương đối bận rộn."
"Hửm?"
Tiết Bạch Cẩm mở mắt ra, trong mắt là sự nghi hoặc.
Nàng muốn hỏi thêm hai câu, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì - nương tử của nàng mặt dày như vậy, quang minh chính lại dẫn nam nhân về phòng qua đêm, nàng ngủ ở phòng sát vách hình như có chút đáng thương?
Nhưng nếu nàng tự giác đi ra ngoài, tránh quấy rây hai người bọn họ yêu đương vụng trộm thì chẳng phải cay đắng hơn sao?
Tiết Bạch Cẩm càng nghĩ càng không đúng, thân là thiên hạ đệ nhất, nàng đương nhiên không phải kẻ thiếu quyết đoán, nếu đã khó tránh khỏi cục diện xấu hổ vậy thì cứ xuống tay từ căn nguyên.