Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1238 - Chương 1238: Ta Sai Rồi

Chương 1238: Ta Sai Rồi Chương 1238: Ta Sai RồiChương 1238: Ta Sai Rồi

Sắc trời dần tối.

Đôi nam nữ nắm tay nhau đi xuyên qua rừng trúc u ám, tạo ra một thế giới ấm áp chỉ có hai người dưới tán ô giấy dầu.

Sau khi Lạc Ngưng bái tế cha mẹ xong thì vẻ mặt nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tựa như cô nương dẫn tình lang về nhà gặp cha mẹ, rồi lại được cha mẹ cho phép. Khi Dạ Kinh Đường nắm tay nàng thì nàng cũng không nói gì, trái lại còn đan năm ngón tay vào tay hắn.

Dạ Kinh Đường nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, thấy tâm trạng Lạc Ngưng không tệ, suy nghĩ một chút rồi ghé vào tai nàng nhỏ giọng:

"Thiên địa cao đường đều bái xong cả rồi, tiếp theo có phải chúng ta nên vào động phòng không?”

Bước chân của Lạc Ngưng hơi khựng lại, nàng chớp mắt sau đó buông bàn tay đang nắm ra, làm ra vẻ không vui:

"Vừa nãy lúc tế bái huynh toàn ăn nói lung tung, muội sợ làm huynh mất mặt cho nên mới ở trước mặt cha mẹ phối hợp với huynh..."

Dạ Kinh Đường liên biết Lạc Ngưng sẽ đổi ý, nhưng hắn cũng bày ra dáng vẻ của một vị hôn phu ôm lấy eo nàng:

"Việc đã tế cáo nhạc phụ nhạc mẫu sao có thể là khẩu thị tâm phi? Đi, chúng ta về nói chuyện đó cho rõ ràng."

Lạc Ngưng nào dám nói dối ở trước mộ cha mẹ, thấy thế tự nhiên không chịu trở vê, nhào vào ôm chặt Dạ Kinh Đường:

"Nếu muội đã nói thì muội sẽ không lật lọng, nhưng vừa rồi chúng ta chỉ mới đính hôn, cũng chưa bái thiên địa, sao huynh lại đòi động phòng?”

Dạ Kinh Đường lúc này mới dừng bước, quay người lại nhìn nhau sau đó ôm lấy eo nhỏ để Lạc Ngưng nép vào ngực mình, rồi cúi đầu nhìn người trong lòng:

"Dù có đính hôn cũng phải có chút cảm giác nghi thức chứ, không thể chỉ nói rồi thôi được, muội nói có đúng không?”

Lạc Ngưng hiển nhiên không quen việc thân mật ở bên ngoài, mông bị nhéo một cái liền vặn vẹo cơ thể muốn thoát khỏi tay giặc:

"Nếu bây giờ huynh làm thì sau này lúc chính thức bái đường thành thân làm gì đây?”

Dạ Kinh Đường cảm thấy sau khi bái đường thì việc có thể làm rất nhiều, nhưng Lạc Ngưng rất ngây thơ, ôm nàng soi gương cũng không chịu, càng đừng nói đến mấy chiêu thức gạt lấy nước mắt của nữ nhân khác.

Dạ Kinh Đường biết nếu hắn nói mấy lời này ra, Ngưng Nhi nhất định sẽ đánh hắn, vì vậy liền làm ra vẻ nhượng bộ, dịu dàng đáp: "Vậy ta có thể hôn một cái không?”

Đối với chuyện này Lạc Ngưng ngược lại không cự tuyệt, chỉ là đưa mắt nhìn sang nơi khác, bày ra dáng vẻ không thể làm gì chỉ có thể nhẫn nhục thuận theo.

Trong mắt Dạ Kinh Đường chứa đầy ý cười, hắn đưa tay nâng gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng lên rồi cúi đầu ngậm lấy môi đỏ, tay còn lại thì thuận theo bả vai trượt đến dưa hấu nhỏ, sau đó lại vòng ra sau đỡ eo, ôm lấy thắt lưng.

Lạc Ngưng nhón chân nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng, bởi vì đã mấy ngày không thân mật cho nên sau khi được Dạ Kinh Đường xoa dịu vài lần thì có chút không thể kháng cự, cơ thể từ từ mềm nhũn, tay ôm lấy eo của Dạ Kinh Đường, nhắm mắt lại hưởng thụ sự ấm áp và yên tĩnh dưới màn mưa.

Lâu ngày không gặp, tiểu tặc vẫn không bỏ được cái thói được voi đòi tiên của mình.

Trong lúc đang mơ màng, Lạc Ngưng chợt phát hiện hình như vạt áo của mình lỏng hơn một ít?

Lạc Ngưng lập tức lấy lại tinh thân, cúi đâu nhìn vạt áo hơi mở ra một cái rồi vội vàng che ngực, sau đó xấu hổ kêu lên:

"Tiểu tặc! Huynh đừng có đi một tấc lại muốn tiến thêm một thước đúng không?"

Dạ Kinh Đường ho nhẹ một cái, giúp nàng sửa sang lại vạt áo rồi cười nói:

"Ta không nhịn được, ta cũng không định làm ngay chỗ này, thôi chúng ta đi về."

Ánh mắt Lạc Ngưng hiện lên vẻ xấu hổ, dù sao nếu không phải nàng phản ứng nhanh thì sợ một lát nữa đã bị tên tiểu tặc này ôm đầu gối khi nhục rồi.

Thấy Dạ Kinh Đường còn tỏ ra không có việc gì, Lạc Ngưng nhịn không được đưa tay véo thịt hông của hắn một cái:

"Sao huynh càng ngày càng vô pháp vô thiên thế hả? Ban ngày ban mặt ở hoang sơn dã lĩnh mà huynh còn dám...”

"Ta sai rồi, chúng ta về nhà trọ hằng nói tiếp."

"Dù về tới nhà trọ thì huynh cũng đừng hòng..."

Mặc dù lời nói của Lạc Ngưng rất lạnh nhạt như đẩy người cách xa mình ngàn dặm nhưng hành động lại rất trái ngược, nàng mặc kệ cho nam nhân ôm lấy vai mình đi đường, còn mình trở thành tiểu nương tử lạnh lùng đang quở trách tướng công, bước chân cũng vội vàng hơn nhiều, có lẽ là khi nãy bị hôn nửa vời, cơ thể không thoải mái nên muốn trở về nhanh.

Hai người cứ dính mãi với nhau, rất nhanh cả hai đã rời khỏi Đông Lăng Sơn, về được đến gần bến cảng thì sắc trời cũng dần tối.

Trên đường phố người đi đường không ít, Dạ Kinh Đường buông lỏng tay ra, chỉ chu đáo giúp Lạc Ngưng che dù như một phu quân.

Đợi đến khi trở về nhà trọ thì đã thấy Thủy Nhi và Phạm Thanh Hòa chạy đến tửu lâu nhỏ đối diện, trên bàn trước mặt có mấy món nhắm và bầu rượu, uống đến mức mặt đều đỏ hồng.
Bình Luận (0)
Comment