Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1239 - Chương 1239: Pháp Kiếm

Chương 1239: Pháp Kiếm Chương 1239: Pháp KiếmChương 1239: Pháp Kiếm

Tuyền Cơ Chân Nhân dùng một tay nâng má, bưng chén rượu nhỏ chạm cốc với Phạm Thanh Hòa rồi nói chuyện phiếm:

"Tục ngữ nói nước phù sa không lưu ruộng ngoài, ngươi cũng không còn nhỏ nữa..."

Lạc Ngưng nhìn thấy Thủy Nhi lại dụ dỗ con gái nhà lành thì lập tức trở nên lạnh lùng, nàng bước nhanh vào tửu lâu nhỏ đỡ Thủy Nhi đang say khướt đứng thần:

"Sao lại uống nhiều như vậy? Ngày mai không định đi đường à? Còn không may về khách điếm nghỉ ngơi?"

Tuyền Cơ Chân Nhân buông tiếng thở dài:

"Ai - không ngủ được, vị trong phòng kia bảo Dạ Kinh Đường tối nay qua phòng nàng ngủ, đồng thời còn cảnh cáo chúng ta đừng quấy rây. Ngươi cũng ngồi xuống đi, ba chúng ta cùng mượn rượu tiêu sầu?"

Lạc Ngưng sững sờ, suy nghĩ một chút, cảm thấy Tiết Bạch Cẩm gọi Dạ Kinh Đường sang có lẽ là muốn bàn chuyện chính sự nên cũng không đoán mò.

Đột nhiên bị Tiết Bạch Cẩm chen ngang khiến bản thân không thể ngọt ngào với tiểu tặc, điều này làm Lạc Ngưng khó tránh việc có chút hậm hực, nhưng nàng cũng không thể bộc lộ ra ngoài nên thuận thế ngồi luôn xuống bàn cùng hai người kia mượn rượu giải sầu.

Dạ Kinh Đường đứng trước cửa thu ô lại, vốn định đến ngồi ăn cơm chung với hai bán nương tử của mình, nhưng nghe được cuộc đối thoại của hai người thì tự nhiên dừng chân lại, có chút chột dạ quay đầu nhìn về phía khách điếm.

Dù sao lần trước sau khi nhờ Vân Ly đưa đồ lót xong, hắn liền cuốn gói chạy trốn, lỡ đâu bây giờ Băng Đà Đà đến hưng sư vấn tội sợ rằng tối nay khó qua nổi kiếp này.......

Lộp bộp lộp bộp...

Ngoài cửa sổ mưa kêu rả rích, bên trong phòng trái lại rất yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ùng ục khi sôi của ấm nước đang đun trong viện.

Dạ Kinh Đường nhẹ chân nhẹ tay đi vào khách điếm, hơi chỉnh trang lại y phục mới bước lên bậc thang lầu hai.

Vừa bước đến ngã rẽ, Dạ Kinh Đường đã nhìn thấy bên ngoài cánh cửa khép hờ có một con chim lớn đang ló đầu vào nhìn trộm.

Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng thả chậm bước chân, hắn từ từ bước đến cửa rồi liếc mắt nhìn qua khe cửa.

Phòng ngủ rất gọn gàng, dù trời tối nhưng bên trong không đốt đèn, chỉ có thể nhờ vào chút ánh sáng của đèn lồng bên ngoài cửa sổ để thấy trên bàn có hành lý, binh khí và một cái nón rộng vành.

Trên đầu giường đặt một đôi giày, Bình Thiên Giáo Chủ mặc một cái áo bào trắng rộng rãi đang ngồi trên giường xếp bằng bấm Tử Ngọ Quyết. Có lẽ nàng dùng quấn ngực nên nhìn phần đầy đặn cũng không to lớn, nhưng vốn liếng vốn hùng hậu nên nhìn kỹ cũng có thể cảm nhận được vạt áo chập chùng.

Ngũ quan lập thế không bị ngọc giáp che mắt, tóc cũng tự nhiên xõa xuống ngang lưng, hai mắt nhắm lại chỉ có thể nhìn thấy hai cặp lông mi thon dài, trông toàn thể chính là một nữ cường giả uy nghiêm lạnh lẽo, khí chất hơi giống Ngây Ngốc, nhưng Ngây Ngốc là kiểu phô trương thanh thế, còn Băng Đà Đà là chân tài thực học, vì vậy khí chất băng sơn vững vàng hơn người kia rất nhiều.

Chim Chim chỉ dám trốn trước cửa nhìn trộm chứ không dám vào trong lăn lộn bán manh, hẳn nó cảm giác được vị băng sơn tỷ tỷ mới đến này có phần hung dữ.

Dạ Kinh Đường đứng tại cửa nhìn vào, thấy Bình Thiên Giáo Chủ không có phản ứng thì đưa tay gõ cửa phòng một cái.

Cốc cốc.

"Giáo chủ?"

Tiết Bạch Cẩm tuy ngồi nhắm mắt xếp bằng trên giường nhưng thật ra sớm biết Dạ Kinh Đường đến, thấy Dạ Kinh Đường gõ cửa thì mới mở mắt ra rồi nhìn về cái ghế trong phòng ra hiệu:

"Vào trong ngôi đi."

Dạ Kinh Đường cảm thấy Tiết Giáo Chủ rất nghiêm túc, sau khi vào phòng đã nhốt Chim Chim bên ngoài, sau đó đi đến chỗ cái ghế ngồi xuống:

"Giáo chủ gọi ta tới có phải vì chuyện lần trước?”

Mục đích Tiết Bạch Cẩm gọi Dạ Kinh Đường đến đơn thuần là vì muốn rút củi dưới đáy nồi, tránh cho Lạc Ngưng nửa đêm làm loạn khiến nàng không ngủ được chứ cũng chẳng có chuyện gì khác.

Nay thấy Dạ Kinh Đường tự động mở lời, Tiết Bạch Cẩm cũng nói theo:

"Thân là võ giả, làm người phải chính trực. Ngươi còn trẻ nhưng lại trâm mê mấy thứ không ra gì kia, nhẹ thì mắc thói ham thú chơi bời, nặng thì rơi vào Tà Đạo, về sau cần chú ý nhiều hơn."

Dạ Kinh Đường thấy Băng Đà Đà không có ý hưng sư vấn tội, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra rồi cười đáp:

"Ta không có trâm mê, chỉ là lần trước cùng Phạm cô nương đi mua đồ mới, nàng vào trong lựa đồ còn ta ở ngoài giao bạc, không ngờ Vân Ly cũng đến mua đồ cho giáo chủ..."

Tiết Bạch Cẩm cũng không phải cô nương ngốc, đương nhiên không tin mấy lời này, người ta thường nói nữ nhân thường mặc y phục theo ý người mình thích, nếu Dạ Kinh Đường không thích thì có cô nương nào lại bỏ tiên ra mua cái loại quân áo không những không giữ ấm mà còn không thể giấu được cái vẻ lẳng lơ đó?

Nhưng chủ đề này có chút vượt quá giới hạn, Tiết Bạch Cẩm cũng không tiếp tục tán gẫu mà hỏi sang chuyện khác:

"Ta nghe nói lưỡi kiếm ngươi tìm được ở Tiêu Sơn Bảo rất lợi hại? Nó rốt cuộc là thứ gì?"

Dạ Kinh Đường biết Băng Đà Đà sẽ hiếu kỳ cho nên lập tức gỡ thanh "Pháp kiếm" luôn đem theo bên người xuống rồi đưa sang: "Kiếm này sắc đến mức không gì là không thể phá, nhưng dường như có tỳ vết, khi nó bị dính nước hay máu sẽ phai màu, tạm thời ta cũng chưa nghiên cứu nhiều về nó."
Bình Luận (0)
Comment