Chương 1240: Không biết ngươi có muốn học Trường Thanh Đồ?
Chương 1240: Không biết ngươi có muốn học Trường Thanh Đồ?Chương 1240: Không biết ngươi có muốn học Trường Thanh Đồ?
Bình Thiên Giáo là giáo phái do đạo sĩ của Khâm Thiên Giám tiền triều sáng lập ra, cũng xem như một nhánh của đạo môn. Bình Thiên Giáo Chủ đương nhiên quen thuộc hình dáng của ngũ lôi phù được vẽ trên vỏ kiếm, quan sát một lúc thì đẩy kiếm ra ba tấc, cẩn thận quan sát lưỡi kiếm:
"Thanh kiếm này quả thật rất thân bí, cấu trúc có chút giống Minh Long Đồ nhưng màu sắc lại không sáng như Minh Long Đồ."
Dạ Kinh Đường cũng nghĩ như vậy, hắn phân tích:
"Lục Tiên Tử nói kiếm này hình như là pháp kiếm của đạo môn, có thể dùng để trảm yêu trừ ma, tế thế độ người, nếu tùy ý sát sinh sẽ nhiễm uế khí, cho nên mới mất đi ánh sáng. Ta cảm thấy cách nói này cũng có chút đạo lý, nhưng lại hơi mê tín dị đoan...'
"Thần tiên yêu ma là những tồn tại trong thần thoại mà phàm phu tục tử không lý giải được, ta và ngươi đều không tin cho nên biết trên đời không có thần tiên yêu ma, nhưng nếu rơi vào tai mắt của người tin thì..."
Tiết Bạch Cẩm nói đến đây thì nhắm mắt lại, dùng ngón tay phải búng nhẹ lưỡi kiếm.
Đinh -
Lưỡi kiếm ba thước phát ra tiếng ngân vang rõ ràng, khí tức vô hình tỏa ra từ đầu ngón tay khiến Dạ Kinh Đường ngồi gân đấy cảm nhận được làn gió trong lành.
Sau đó, cây nến chưa được thắp sáng đặt trên bàn phát ra tiếng vang nhỏ rồi bị gãy làm đôi.
Với cảnh giới hiện tại của Dạ Kinh Đường, hắn hiểu rõ đây là chiêu tụ khí kình vào một điểm sau đó bộc phát ra, thỉnh thoảng hắn cũng làm được như vậy nhưng dù là hắn hay Tôn Lão Kiếm Thánh cũng không thể sử dụng nó một cách dễ dàng chứ chẳng nói đến việc khống chế khí kình đến mức tinh tế như vậy, trong mắt Dạ Kinh Đường khó nén sự kinh ngạc.
"Hảo công phu."
Tiết Bạch Cẩm khoe khoang thành tựu của Võ Thánh Thông Huyền xong thì nói tiếp:
"Nếu ở trong mắt của người tin tưởng thì đây chính là tiên thuật và yêu pháp. Ta và ngươi dù tự nhận chỉ là phàm phu tục tử nhưng trong mắt của người thường, chúng ta cũng có gì khác với những thần tiên yêu ma kia?"
Dạ Kinh Đường nghe xong có hơi giật mình - đúng vậy, cơ thể hắn đao thương bất nhập, có thể bay lên bầu trời lướt trên sóng cả, tổng thể phá thành dời núi, thậm chí bách bệnh bất xâm, thương tích tự lành, ngoại trừ không có tuổi thọ ngàn năm ra quả thật chẳng khác gì Thần Tiên trong truyền thuyết.
Dạ Kinh Đường cân nhắc một hồi rồi gật đầu nói:
"Lời này cũng có lý, nếu nói vậy chẳng lẽ thanh kiếm này là thứ chuyên dùng để giết những kẻ trên núi?”
Tiết Bạch Cẩm thu kiếm vào vỏ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Trong mắt ta, dọc theo Võ Đạo đi đến cuối cùng chính là cảnh giới mà chín tấm Minh Long Đồ thể hiện - chiến lực vô tận, đao thương bất nhập, trong ngoài hoàn mỹ, trường sinh bất lão."
"Mấy cái trước còn dễ hiểu nhưng trường sinh bất lão lại phá vỡ quy luật có sinh tất có diệt của Thiên Đạo; trên đời này không có ngọn lửa nào không thể dập tắt, cũng không có dòng nước nào vĩnh viễn không khô cạn, chỉ cần tồn tại thì chẳng có thứ gì có thể đạt đến mức chỉ sinh mà không diệt."
"Nếu đi đến điểm tận cùng của Võ đạo thật sự có thể khiến người ta không già không chết, vậy thì thanh kiếm tràn ngập khí tức nhân gian này chỉ là thứ dùng để giết những thần tiên ấy. Đương nhiên, cũng có thể nghĩ là những người đạt đến cảnh giới cuối cùng của Võ Đạo đã mở ra cửa của thế giới, đi đến những nơi cao hơn."
Dạ Kinh Đường cảm thấy cách nói này rất hợp với lập luận trước sau như một của mình, hắn nghĩ rồi lại nói:
"Trong lịch sử, người có thể đạt đến trạng thái này hình như chỉ có Ngô Thái Tổ. Nghe nói cuối cùng Ngô Thái Tổ đã cưỡi rông mà đi, nhưng không biết hắn đã đi đến nơi nào?"
Tiết Bạch Cẩm ẩn dật trên Nam Tiêu Sơn hẳn cũng vì suy nghĩ chuyện này, nghe vậy thì bèn nói:
"Sự vĩnh hằng kéo dài là thứ nhìn trước không thấy tương lai, nhìn sau chẳng thấy kết thúc, ai biết được đất trời có phải chỉ là càn khôn trong tay áo của một tiên nhân nào đấy. Ngô Thái Tổ đi đâu, chúng ta phải đạt đến cảnh giới đó mới biết..."
Hai người cứ thế ngồi thảo luận về Thiên Đạo huyền học, thời gian bất giác trôi qua hai khắc.
Thân là võ giả hành tẩu trên giang hồ, chủ đề của những cuộc trò chuyện phần lớn đều là mấy câu hỏi như 'hoàng đế khi cuốc đất có phải đều dùng cuốc vàng... , sau đó ngồi cười ha ha.
Tiết Bạch Cẩm trò chuyện với Dạ Kinh Đường một lúc thì không còn chủ đề để nói, bèn cúi đầu thưởng thức bội kiếm trong tay.
Dạ Kinh Đường uống một tách trà, cảm giác cũng không còn chuyện gì để nói, bèn cáo từ.
"Sắc trời đã tối, giáo chủ cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ta..."
Đêm nay Tiết Bạch Cẩm không có ý định thả Dạ Kinh Đường đi, nếu không nàng rất có khả năng phải ra ngoài trốn. Nghe hắn cáo từ, nàng suy nghĩ một lúc, buông bảo kiếm xuống rồi bày ra dáng vẻ của một giáo chủ:
"Ngươi là hộ pháp của bổn tọa, ở Bình Thiên Giáo làm được nửa năm nhưng cứ bắt ngươi phải chạy ngược chạy xuôi, còn dạy cho Vân Ly bốn tấm Minh Long Đồ, ngược lại ta chẳng thể cho ngươi cái gì, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nay ngẫm ra, không biết ngươi có muốn học Trường Thanh Đồ?"
rà