Chương 1241: Tốt Rồi
Chương 1241: Tốt RồiChương 1241: Tốt Rồi
Dạ Kinh Đường nghe vậy bèn ngôi lại ghế, sau đó mỉm cười đáp:
"Những việc ta làm đêu nằm trong bổn phận của mình, nếu giáo chủ muốn dạy thì ta đương nhiên cảm kích, nếu không tiện ta cũng không bắt buộc."
Tiết Bạch Cẩm chỉ dạy hắn học, cũng không phải là cho hắn cả bức tranh nên dĩ nhiên chẳng cảm thấy có gì bất tiện.
Nhưng vì trì hoãn thời gian, không để Dạ Kinh Đường học xong rồi chạy nên nàng tạm thời chưa lấy nó ra, chỉ nói:
"Tự mình thôi diễn Minh Long Đồ là chuyện rất nguy hiểm, nhưng ngộ tính ngươi cao, đường bày trước mặt lại không thể đụng vào, sau này khó tránh khỏi việc ngứa ngáy khó chịu."
"Hay là trước tiên ngươi cứ thử tự mình thôi diễn Trường Thanh Đồ trước? Sau đó lại so sánh với hàng thật để xem đúng sai chỗ nào, làm vậy không những có thể hạn chế nguy hiểm mà còn giúp ngươi nhận thức được sự vô tri của bản thân, tránh sau này kìm nén không được rồi bí quá hóa liều."
Dạ Kinh Đường nghe xong lời này, trong mặt hiện lên vài phần dị sắc.
Tự mình thôi diễn Minh Long Đồ chính là việc khi đã có bản chính trong tay thì tiếp tục trông mèo vẽ hổ thôi diễn ra hướng đi tiếp theo của nó, nguyên lý cũng tương tự với việc thôi diễn vận khí pháp môn.
Nhưng khi thôi diễn chiêu thức của pháp môn, nghiêm trọng nhất chẳng qua cũng chỉ tẩu hỏa nhập ma mà thôi, còn việc suy diễn Minh Long Đồ chẳng khác nào tương đương với việc sửa đổi cấu trúc cơ thể mà không được phép, nếu có bất kỳ vấn đề nhỏ nào xảy ra cũng có thể khiến cho chức năng cơ thể sụp đổ, nguy cơ có thể nói là lớn đến tận trời.
Những võ giả có được Minh Long Đồ thật ra đều có suy nghĩ muốn thôi diễn nó, nhưng bọn họ biết rõ nguy hiểm của nó nên người thật sự có dũng khí đi lên tuyệt lộ chỉ có những kẻ thân rơi vào tuyệt cảnh như Nữ Đế hoặc là võ giả đã không còn cách nào đột phá như Lục Tiệt Vân.
Tiết Bạch Cẩm nói xong cũng nhận ra việc này quá nguy hiểm, nên bổ sung thêm:
"Ta cũng chỉ nói vậy mà thôi, chuyện này quá nguy hiểm, mặc dù có chân đồ làm gốc nhưng vẫn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi đừng nên tùy tiện thử nó."
Dạ Kinh Đường vuốt ve ngón tay, cũng không lập tức trả lời.
Hắn biết chuyện này rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng hiện tại có chân đồ giữ gốc, cơ hội phá giải được nan đề vô giải của võ đạo thế này cả đời thật sự rất khó có lần thứ hai.
Ngọc Hổ không chết bất đắc kỳ tử, Lục Tiệt Vân cũng không chết bất đắc kỳ tử, hắn cũng không thể đụng một cái liền lăn ra chết được, bất quá tự mình thôi diễn Minh Long Đồ đều là mãn tính, trong lịch sử cũng chưa từng xuất hiện tình trạng thôi diễn xong liền tuyệt khí bỏ mạng...
Dạ Kinh Đường châm chước một lát, trong lòng trái lại nổi lên hứng thú, hắn nhìn Băng Đà Đà, đáp:
"Giáo chủ xác định mình có mang Trường Thanh Đồ theo bên người?"
Tiết Bạch Cẩm thấy Dạ Kinh Đường động tâm, muốn khuyên nhủ một câu nhưng lại không đè nổi sự tò mò trong lòng, bèn luồn tay vào vạt áo rồi... bắt đầu mò mẫm?
Dạ Kinh Đường vừa nhìn đã thấy không đúng, hắn không dám nhìn chằm chằm ngực của nàng, chỉ có thể quay sang chỗ khác vờ như không nhìn thấy gì.
Tiết Bạch Cẩm từ trong túi kép của vải bó ngực móc ra một tờ giấy màu vàng kim, nàng cũng không đưa ngay cho Dạ Kinh Đường mà đặt nó trên bàn trang điểm.
"Ngươi phải nhớ tuyệt đối không được lơ là, nếu có bất kỳ chỗ nào không rõ thì phải đi tham khảo chân đồ ngay, tuyệt đối không được tự phụ liều lĩnh, nếu xảy ra chuyện thật thì dù ta có đứng bên cạnh cũng không đủ sức xoay chuyển."
Dạ Kinh Đường tất nhiên biết rõ nặng nhẹ, hắn đứng dậy đi đến bên giường, cởi giày ra, leo lên giường rồi ngồi xếp bằng ngay ngắn, trong đầu bắt đầu hồi tưởng hoa văn của bốn tấm Minh Long Đồ.
Chín tấm Minh Long Đồ vốn là một, nhất mạch đồng nguyên hỗ trợ lẫn nhau, tự mình thôi diễn chính là thông qua phương pháp ghép hình dựa vào lỗ hổng sẵn có rồi thôi diễn ra hoa văn tiếp theo.
Mặc dù nghe rất đơn giản nhưng vận mạch của Minh Long Đồ lớn đến mức không thể diễn tả được, chỉ có thể nhìn hình rồi lĩnh hội ý nghĩa bên trong.
Ngộ tính của Dạ Kinh Đường có thể xưng là trên đời chỉ có một, có thể thôi diễn các chiêu thức võ công đến mức tận cùng, từ trước đến nay không gì có thể ngăn cản được hắn.
Nhưng lần này, việc thôi diễn Minh Long Đồ chẳng khác nào nhắm mắt học cờ, không thể nào học hết trong một lần, chỉ có thể dựa vào cảm giác rồi từ từ sờ soạng xem bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Tiết Bạch Cẩm thấy Dạ Kinh Đường chiếm giường để ngồi thì định đứng lên đi chỗ khác, nhưng thấy Dạ Kinh Đường nhanh chóng nhập định cũng không để ý tiểu tiết, lại ngồi xuống nghiêm túc quan sát hơi thở của Dạ Kinh Đường.
Hơn nữa nàng sợ dùng mắt nhìn không kỹ, liền đặt tay phải lên cổ tay của Dạ Kinh Đường để cảm nhận nội khí trong cơ thể hắn.
Khi hai người đều ngưng nói chuyện, trong phòng cũng triệt để trở nên im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi xào xạc bên ngoài, thời gian bất giác đã khuya.