Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1242 - Chương 1242: Tranh Giả?

Chương 1242: Tranh Giả? Chương 1242: Tranh Giả?Chương 1242: Tranh Giả?

Đường phố bên ngoài cửa sổ dần yên tĩnh lại, ba nữ tử đang uống rượu trong quán đều về phòng nghỉ ngơi.

Lạc Ngưng có chút nghi ngờ nên chạy tới cửa phòng của Tiết Bạch Cẩm liếc vào một cái, thấy Tiết Bạch Cẩm đang dạy Dạ Kinh Đường võ công tự nhiên không dám quấy rầy, thế là lại nhẹ chân nhẹ tay chạy về.

Lúc này, trong phòng cũng dần xảy ra sự thay đổi.

Hô hô -

Dòng khí khô nóng thổi bay rèm giường.

Dạ Kinh Đường thẳng lưng ngồi xếp bằng trên giường, gương mặt phiếm hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên nhưng cả người bất động như núi không có phản ứng nào.

Tiết Bạch Cẩm lúc đầu chỉ im lặng ngồi đợi, dù tâm trí cường giả có cứng cỏi hơn người thường thì cũng từ từ trở nên nơm nớp lo sợ.

Ngón tay của nàng đặt trên cổ tay Dạ Kinh Đường, cảm nhận khí huyết trong cơ thể đối phương dần trở nên mãnh liệt giống như nước đang sôi trào.

Cách vận công thế nào, đổi lại là người thường thì đừng nói đến việc thôi diễn đúng hay sai, chỉ việc cứ để cơ thể sốt cao liên tục thế này thôi cũng đã có thể khiến đầu óc xảy ra vấn đề.

Tiết Bạch Cẩm muốn mở miệng ngăn lại nhưng cũng biết mình không thể tùy tiện làm phiền, cuối cùng chỉ biết dùng Minh Long Đồ làm quạt gió giúp Dạ Kinh Đường hạ nhiệt độ.

Hô hô hô -

Tình trạng này kéo dài cực lâu, mãi đến giữa đêm trong phòng mới xuất hiện động tĩnh mới.

Chỉ thấy Dạ Kinh Đường toàn thân ướt đẫm mồ hôi đã ngồi xếp bằng mấy canh giờ đột nhiên run run phần mí mắt.

Ánh mắt của Tiết Bạch Cẩm ngưng lại, động tác tay cũng ngừng, nàng tiến lại gần khẽ gọi:

"Dạ Kinh Đường, ngươi có sao không?

Cũng may hiện tại Dạ Kinh Đường chỉ có tinh thần là bị tiêu hao quá lớn, còn cơ thể không có trở ngại gì.

Dạ Kinh Đường dần khôi phục lại thần trí, phát hiện Băng Đà Đà đang sốt ruột lại vô cùng cẩn trọng gọi tên mình, có lẽ đầu óc còn chưa tỉnh táo, hay là đang muốn xoa dịu bầu không khí mà Dạ Kinh Đường đột nhiên mở to mắt rồi quay đầu hù một tiếng.

"AI"

Bịch...

Tiết Bạch Cẩm sợ Dạ Kinh Đường xảy ra chuyện nên ngay cả thở cũng gần như không dám, trái tim treo lên tận cổ họng, trong lúc vội vàng không phòng bị lại bị hù như thế, giật mình đến mức bắn cả người lên sau đó ngã xuống giường. Gương mặt băng sơn lạnh lẽo uy nghiêm cũng thay đổi, nếu không phải Tiết Bạch Cẩm nàng khắc chế hơn người thì đã nghe theo bản năng tung ra một cước đá Dạ Kinh Đường đụng xuyên vách tường bay xa nửa dặm.

Mới đầu Dạ Kinh Đường cũng chỉ tính đùa một chút, không ngờ lại dọa Băng Đà Đà hoa dung thất sắc, thần thái bây giờ chẳng khác nào Tiểu Vân Ly, trong lòng thầm biết không ổn, vội vàng bày ra vẻ mặt đứng đắn:

"Ta chỉ đùa một chút... Ấy ấy ấy, nữ hiệp chậm đã..."

Bùm!

Keng keng-

Tiết Bạch Cẩm tung hoành giang hồ nhiều năm, đường đường là đệ nhất thiên hạ dưới chân núi, bây giờ lại bị một mao đầu tiểu tử dọa đến thất sắc, sau khi phản ứng lại cũng hiểu tức giận đến mức nào.

Phát hiện Dạ Kinh Đường cố ý dọa nàng, Tiết Bạch Cẩm lập tức khôi phục thần sắc lạnh lẽo, vạt áo hơi phồng lên, đoán chừng là quấn ngực đã bị lỏng ra một chút. Nàng đứng dậy, một phát túm lấy cổ áo của Dạ Kinh Đường rồi đè hắn xuống giường, trở tay rút ra ám kim bảo kiếm, hô hấp tuy dồn dập nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

"Ngươi...'

Dạ Kinh Đường biết mình gây họa lớn, vội giơ tay nhận lỗi:

"Là ta mạo muội, bớt giận bớt giận một chút... Không đúng, hô hấp của ta hình như có chút không thuận...

Bị Tiết Bạch Cẩm đè ngực sao có thể thuận cho nổi?

Trường Thanh Đồ quả thật có liên quan đến hơi thở của con người, Tiết Bạch Cẩm cũng không dám cầm mạng đối phương ra để đùa, vội vàng buông kiếm rồi cầm Trường Thanh Đồ xem.

"Mau nhìn hình đi, ngươi có khó chịu lắm không?”

"Vẫn ổn."

Thật ra Dạ Kinh Đường chẳng có gì nghiêm trọng nhưng hắn sợ bị Băng Đà Đà đánh nên vẫn cố làm ra vẻ hô hấp khó khăn, ngồi dậy cầm Trường Thanh Đồ cẩn thận so sánh.

Sau đó...

Tiết Bạch Cẩm sợ xảy ra chuyện thật nên cũng không dám quầy rầy, chỉ nhíu chặt lông mày ngồi bên cạnh quan sát, nhưng nhìn một lát, nàng lại phát hiện vẻ mặt của Dạ Kinh Đường rất kỳ lạ.

Đầu tiên là ánh mắt ngưng trọng nhìn chăm chú vào Trường Thanh Đồ sau đó cau mày, lộ vẻ bất ngờ, sau đó nữa thì thu lại tất cả cảm xúc, vuốt ve ngón tay im lặng trầm tư...

Tiết Bạch Cẩm thấy thế tự nhiên không hiểu, nàng chờ một lát rồi dò hỏi:

"Sao rồi? Sai nhiều không?"

Dạ Kinh Đường nhìn Trường Thanh Đồ trong tay, cẩn thận cân nhắc thật lâu, sau khi xác nhận Băng Đà Đà đã hết giận thì mới mở miệng đáp: "Ta cảm thấy bức tranh này có vấn đề."

Cái gì??

Tiết Bạch Cẩm nghe thế thì xụ mặt, mày liễu dựng lên lạnh lùng nói:

"Ý của ngươi là ta đưa ngươi tranh giả ư? Cho dù ta có ý đó thì ta tìm một bức tranh có chất liệu y như vậy cho ngươi là được?”

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment