Chương 1243: Tay Không
Chương 1243: Tay KhôngChương 1243: Tay Không
"Ý của ta không phải như vậy."
Dạ Kinh Đường đưa tay, ra hiệu cho nàng an tâm chớ vội, sau đó giải thích:
"Vừa rồi khi ta tự mình thôi diễn đã diễn luyện qua lại rất nhiều lần, cảm thấy không có vấn đề gì. Nhưng khi so sánh với chân đồ thì lại phát hiện sai hai ba chỗ..."
"Vậy chính là do ngươi sai."
Tiết Bạch Cẩm nghiêm túc nói:
"Khi bản thân tự mình thôi diễn thì đêu không cảm thấy mình sai ở đâu, nếu ngươi có thể ý thức được mình sai chỗ nào thì sao còn xảy ra vấn đề?"
Dạ Kinh Đường cũng hiểu chuyện này, nhưng hắn có tuyệt đối đao cảm, khi thôi diễn vận khí pháp môn cũng xuất hiện tình trạng như vậy, nếu đem đi so sánh với một bức tranh thì hắn càng tin tưởng vào phán đoán của mình, suy nghĩ một chút, hắn nói:
"Minh Long Đồ từ trước đến nay không thay đổi, nhưng người lại có trăm ngàn, điều kiện của mỗi người cũng không giống nhau."
"Cô nghĩ xem liệu có khả năng này không - lúc Minh Long Đồ được sáng tạo, vì để mọi người đều có thể học nên được dựng khá trung dung, mang ý thích hợp cho tất cả mọi người nhưng không phải ai cũng là người hợp với nó nhất."
"Vừa nãy thứ mà ta thôi diễn được chính là Trường Thanh Đồ hợp với bản thân ta nhất, có chút khác biệt với chân đồ, nhưng cả hai đều đúng..."
Tiết Bạch Cẩm hiểu được ý của Dạ Kinh Đường- giống với võ công mà tổ sư gia đã truyền lại trong võ học pháp môn, không phải đồ đệ nào cũng thích hợp với nó cho nên sư phụ còn phải tùy theo tài năng mà giảng dạy', dùng võ học tổ truyền làm gốc, sau đó căn cứ vào dáng người, sở trường và nội lực của đồ đệ để điều chỉnh chiêu thức nhập môn sao cho phù hợp.
Nếu chỉ luyện công bằng cách học vẹt sẽ chẳng bao giờ siêu việt được như tổ sư gia, chỉ có thể lấy thừa bù thiếu, thay đổi nó khiến nó phù hợp với bản thân, cũng chính là "Thiên Nhân hợp nhất" mới có thể chân chính phá tan chướng ngại.
Tiết Bạch Cẩm nhíu mày suy tư, cảm thấy chuyện này không phải là không có đạo lý, nhưng vẫn câm lấy bảo kiếm bên cạnh, ánh mắt nghiêm khắc:
"Từ xưa đến nay thiên kiêu như thế, chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi có ý tưởng này? Nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Ngươi đừng cảm thấy bản thân tài giỏi hơn người liền khư khư cố chấp luyện tập theo ý mình, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì Lạc Ngưng phải làm sao đây?"
Dạ Kinh Đường cũng không dám khẳng định quan điểm của mình là đúng, nếu có chân đồ đương nhiên sẽ dựa theo nó mà luyện, cho nên liên giơ tay lên đáp:
"Ta chỉ đang phát biểu ý kiến của mình thôi, cũng không định cố chấp làm theo ý mình. Về phân quan điểm đúng sai, đợi sau này, khi cô và ta hiểu rõ tất cả thì tự nhiên cũng minh bạch suy nghĩ hôm nay của ta là đúng hay sai." Tiết Bạch Cẩm biết Dạ Kinh Đường thiên phú cao, có lẽ sợ hắn chỉ đồng ý ngoài miệng, quay đầu liên cố chấp làm theo ý mình nên lại cầm kiếm cảnh cáo:
"Thứ mà người giang hồ kiêng ky nhất không phải là vô tri mà là ngạo mạn tự phụ."
"Ta và ngươi bèo nước tương phùng, không có liên quan gì, nhưng ta và Lạc Ngưng tình như tỷ muội, nếu ngươi dám đụng vào điều cấm ky thì dù ngươi có chết, ta cũng sẽ lôi ngươi về rồi nghiền xương thành tro."
Mặc dù ngữ khí của nàng rất hung dữ nhưng Dạ Kinh Đường vẫn nghe được sự quan tâm ẩn giấu bên trong, vì vậy hắn cũng xin hàng:
"Tiết nữ hiệp là người có thiên phú vô song nhưng không quá chênh lệch với ta. Đường này ta đi trước thăm dò, khẳng định sẽ có ngã sai, sau này cô cũng đừng có bí quá hóa liều mà làm chuyện liều lĩnh."
Tiết Bạch Cẩm thấy ngay cả Dạ Kinh Đường cũng thôi diễn sai lầm, cảm giác bản thân tuy kiêu ngạo nhưng cũng phải cân nhắc ngộ tính của mình đến đâu, cho nên nàng gật đầu rồi vứt thanh kiếm cho Dạ Kinh Đường:
"Được rồi, ngươi về tắm rửa nghỉ ngơi đi. Nếu Nữ Đế muốn Trường Thanh Đồ thì bảo nàng ta tự mình đến đổi, ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện làm giúp triều đình, nếu không ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Dạ Kinh Đường thật ra cũng muốn năn nỉ giúp triều đình nhưng thấy Băng Đà Đà cứng miệng như vậy, hắn cảm thấy bây giờ nói chuyện không tiện, chỉ đành ngồi dậy rồi mang giày vào.
"Vậy ta cáo từ trước, giáo chủ cũng nghỉ ngơi sớm."
Tiết Bạch Cẩm đứng trước giường không ngoái đầu lại, mãi đến khi tiếng bước chân đi ra ngoài và tiếng đóng cửa vang lên mới cầm Trường Thanh Đồ nhét lại vào nội y.
Nhưng mới nhét được một nửa thì Tiết Bạch Cẩm như nhớ ra chuyện gì, quay đầu nói:
"Ngươi chờ một chút...'
Nhưng gian ngoài nào còn có bóng ai.
Chạy cũng nhanh thật...
Tiết Bạch Cẩm nhẹ nhàng hít vào một hơi, cảm thấy tối nay xem như mất cả chì lẫn chài.
Nói thế nào nhỉ, không những mất thê tử mà còn mất cả Trường Thanh Đồ...
Dù phòng bên cạnh hiện giờ chưa có tiếng gì nhưng Tiết Bạch Cẩm cũng không phải loại người đứng ở chỗ này đợi nghe mấy cái âm thanh không muốn cho ai biết đó. Nàng lắc đầu một cái, đeo mặt nạ lên rồi phi thân bay ra ngoài từ đường cửa sổ.