Chương 1244: Hiếp Yếu Sợ Mạnh
Chương 1244: Hiếp Yếu Sợ MạnhChương 1244: Hiếp Yếu Sợ Mạnh
Kẽo kẹt.
Dạ Kinh Đường khép cửa phòng lại, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện của Minh Long Đồ, mặc dù trong lúc đi vào hắn nghe được trong phòng vang lên tiếng sột soạt, hẳn là Băng Đà Đà đang mặc lại nội y. Hắn vì tránh hiềm nghi nên tất nhiên sẽ không nán lại hành lang quá lâu, vừa ra đã đi nhanh xuống lầu.
Bây giờ trời cũng gần sáng, trong ngoài khách điếm đều yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi ào ạt.
Chim Chim phụ trách gác đêm, nó đang ở trong chuồng ngựa của khách điếm, giãm lên lưng của liệt mã màu đỏ than đi tới đi lui; liệt mã dù có tên là Yên Chi Hổ, trông uy vũ hơn sư hổ bình thường, nhưng trái lại tính tình lại rất dịu dàng ngoan ngoãn, không chỗ nào chê.
Dạ Kinh Đường đi tới hậu viện, lấy phần cỏ đủ một đêm cho hai con ngựa ăn, sau đó đến bên giếng xách một thùng nước, chuẩn bị cọ rửa cơ thể đầm đìa mồ hôi, tránh việc khi vê phòng nương tử lại không cho lên giường.
Dạ Kinh Đường vừa mới cởi được ngoại bào thì chợt nghe được trên lầu hai xuất hiện tiếng vang, một bóng ngựa đội nón rộng vành từ trong phòng bay ra, giữa không trung phát hiện hắn đang tắm rửa trong hậu viện thì lại đạp tường vây thay đổi phương hướng, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu?
Dạ Kinh Đường có chút khó hiểu, nhưng hiện tại chỉ mặc mỗi cái quần mỏng nên cũng không tiện đuổi theo hỏi này kia, chỉ đứng đấy đưa mắt nhìn Băng Đà Đà đi xa mới tiếp tục chải đầu rửa mặt.
Hôm qua vừa mới quyết chiến tại Vọng Hải Lâu, ngực bị trọng thương, lúc này vẫn còn quấn băng vải cho nên việc tắm rửa hơi phiên phức.
Dạ Kinh Đường tháo băng vải ra, cúi đầu nhìn ngực, có thể thấy được mười mấy vết thương đã bắt đầu kết vảy, tốc độ khôi phục kinh người. Nhưng muốn hồi phục như ban đầu cũng phải mất thêm một khoảng thời gian, hắn nhúng khăn tắm vào nước, sau đó lau lên những chỗ không bị thương.
Trong lúc hắn đang bận rộn một mình thì trên lầu hai lại vang lên tiếng sột soạt.
Dạ Kinh Đường nhìn lên, thấy cửa sổ một căn phòng trên lầu hai đang mở, Phạm cô nương vẫn còn mơ ngủ thò đầu ra nhìn xuống dưới, phát hiện hắn đang tắm, sửng sốt một lúc rồi lại nhanh chóng rụt về?
Dạ Kinh Đường lúc này vẫn còn mặc quần mỏng, binh khí còn ở bên trong, thấy thế có hơi buồn cười.
Rất nhanh sau đó Phạm Thanh Hòa lại cẩn thận thò đầu ra, xác định Dạ Kinh Đường không phải đang trong tình trạng không mảnh vải che thân thì mới từ lâu hai nhảy xuống, đáp ngay bên cạnh Dạ Kinh Đường, nghiêm túc nói:
"Phần ngực của ngươi có vết thương, không thể đụng nước, nếu muốn tắm thì nói một tiếng là được rồi, ta bảo yêu nữ đến giúp ngươi, tự ngươi ở đây mò mẫm lung tung làm gì?"
Nàng vừa nói vừa nghiêng đầu kiểm tra vết tương trên ngực.
Dạ Kinh Đường đáp:
"Ta biết chừng mực nên không để nước đụng vào đâu. Mấy người Ngưng Nhi ngủ rồi à?"
"Cái tên sâu rượu kia uống từ chiêu cho đến nửa đêm, còn chuốc say cả Ngưng Nhi cô nương, hai người họ vừa mới nằm nghỉ không lâu."
Phạm Thanh Hòa dù vẫn ngồi cạnh tiếp rượu nhưng sau hai lần bị hố đã thê sẽ kiêng rượu nên hôm nay uống cũng không nhiều, chỉ có hơi ngà ngà say.
Phạm Thanh Hòa nói xong thì cầm lấy cái khăn trong tay Dạ Kinh Đường giúp hắn chà lưng.
Cho dù sải tay của Dạ Kinh Đường có dài đến mức nào thì việc tự chà lưng cho mình hiển nhiên không mấy thuận tiện, cho nên khi được giúp cũng không từ chối, dang hai tay ra đứng yên ở đấy, vốn định nói vài câu chuyện phiếm với Phạm Thanh Hòa lại bất chợt phát hiện...
Xoạt xoạt xoạt ——
Phạm Thanh Hòa giúp Dạ Kinh Đường chà lưng, nhưng cách chà của nàng lại không giống như Thủy Nhi vừa sờ vừa chọc mà là dùng khăn bọc lấy tay, đứng ở đằng sau nghiêm túc chà lau, tư thế hệt như mấy sư phụ trong phòng tắm...
Dạ Kinh Đường kim lân ngọc cốt da dày thịt béo, bị đối xử mạnh bạo như vậy cũng không nhe răng trợn mắt mà ngược lại còn có chút thoải mái, sau khi trải nghiệm thì phát hiện người này chuyên nghiệp hơn Thủy Nhi rất nhiều. Vì vậy tò mò hỏi:
"Phạm cô nương cũng biết chà lưng à?”
"Không biết, nhưng cũng không khác gì tắm cho ngựa mấy."
Tắm cho ngựa... ?
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, nghĩ một hồi thì cảm thấy Phạm cô nương có lẽ đang khen hắn mạnh mẽ như ngựa...
Phạm Thanh Hòa nghiêm túc chà lưng cho Dạ Kinh Đường, nhưng chà một lúc như phát hiện không khí có chút mập mờ, nên mở miệng nói:
"Khi nãy ngươi ở trong phòng người ta nói chuyện gì? Đến gần nửa đêm còn la lên 'nữ hiệp chậm đã... ngươi và Bình Thiên Giáo Chủ thật sự có gì đó mờ ám à?”
Dạ Kinh Đường lắc đầu cười:
"Chúng ta chỉ đang nghiên cứu võ nghệ mà thôi, tới phân nửa thì ta hù người ta một cái, kết quả suýt chút nữa bị đánh một trận.
Phạm Thanh Hòa thấy dáng vẻ lòng vẫn còn sợ hãi của Dạ Kinh Đường, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng:
"Ngươi đúng là loại hiếp yếu sợ mạnh, ta chăm sóc ngươi chu đáo, ngươi lại lấy oán trả ơn tùy ý làm càn, giờ gặp được đệ nhất thiên hạ dưới núi này rồi đấy, sao ngươi không làm càn nữa đi?"