Chương 1245: Ra Ngoài Giải Sâu
Chương 1245: Ra Ngoài Giải SâuChương 1245: Ra Ngoài Giải Sâu
Sao ta lại không làm chứ?
Chẳng phải là làm đến mức suýt bị đánh rồi sao...
Dạ Kinh Đường tuy lòng nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra miệng, chỉ xoay người đối diện với Phạm Thanh Hòa:
"Ngoại trừ lần trước đúng là ta cố ý ra thì những lần còn lại đều là hiểu lầm..."
Phạm Thanh Hòa thấy Dạ Kinh Đường xoay người, đáy lòng chợt cảm thấy hoảng hốt, cố chống đối đáp:
"Ngươi đứng yên đó, không được nói chuyện!"
Dạ Kinh Đường nghe vậy thì đành phải dừng lại, giang hai tay thành thật đứng yên ở đấy, chỉ quay đầu sang nhìn mưa gió bên ngoài hiên.
Xoạt xoạt...
Phạm Thanh Hòa bắt đầu lau ngực, lau tới bên cạnh vết thương thì động tác cũng nhẹ nhàng hơn, nàng thấy Dạ Kinh Đường an phận thì nhẹ lòng hơn một chút, nhưng lau một hồi chợt phát hiện có gì đó là lạ.
Lúc này đã hơn nửa đêm, ánh sáng trong hiên rất tối, dù ở gân bên cạnh nhưng cũng chỉ thấy được một hình dáng mơ hồ chứ không thể nhìn rõ chi tiết.
Lúc Phạm Thanh Hòa dùng khăn lau ngực phát hiện trên cơ ngực của Dạ Kinh Đường có một cái mnụn nhở, đầu óc nhất thời nóng lên, còn tưởng là vết thương mới nên dùng ngón tay sờ lên... ?
Dạ Kinh Đường lúc đầu còn sợ mạo phạm Phạm cô nương dịu dàng quan tâm mình nên không dám suy nghĩ lung tung. Nhưng nơi tương đối nhạy cảm ở trước ngực đột nhiên bị trêu đùa, nửa người đều mềm nhữn, hắn cúi đầu, khó tin nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc:
"22"
Lúc này Phạm Thanh Hòa cũng nhận ra vấn đề, cơ thể trở nên cứng đờ, im lặng rút tay về muốn vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cảm nhận được ánh mắt sững sờ của Dạ Kinh Đường, hai má nàng lập tức bay lên hai rặng mây đỏ, nàng cố ép mình bình tĩnh lại, nói:
"Ngươi nhìn cái gì? Khi lau người thì chuyện vô ý đụng vào chỗ không nên đụng cũng là chuyện bình thường mà... nếu ngươi để ý vậy thì tự lau đi."
Nói xong nàng ném lại cái khăn cho Dạ Kinh Đường rồi quay người muốn chạy.
Dạ Kinh Đường làm sao lại để ý chuyện này, hắn vội vàng đưa tay ngăn nàng lại:
"Sao có thể chứ, ta đương nhiên biết đạo lý người bệnh không thể ngại đại phu, Phạm cô nương cứ mạnh dạn lau là được."
Phạm Thanh Hòa cũng không để ý chuyện lại giúp Dạ Kinh Đường lau người, nhưng nếu không ngại thì có phải cởi quần lau luôn bên dưới? Nàng cũng không phải yêu nữ, sao có thể không chút ngại ngần mà lau luôn chỗ đó?
Phạm Thanh Hòa tỏ vẻ tức giận, hừ nhẹ một tiếng rồi chui qua cánh tay của Dạ Kinh Đường chạy vào khách điếm.
Trong mắt Dạ Kinh Đường đều là ý cười, cũng không để ý Phạm cô nương đang thẹn thùng xấu hổ nữa, tự cầm khăn lau sạch cơ thể.
Bởi vì áo choàng ướt đẫm mồ hôi cho nên Dạ Kinh Đường không mặc áo ngoài mà trần trụi nửa thân trên trở về lầu hai, đi đến phòng của Ngưng Nhi.
Lúc này đã nửa đêm, đèn trong phòng đã sớm tắt, trên bàn còn để lại mấy bầu rượu rỗng.
Dạ Kinh Đường vào phòng, phát hiện không có tiếng động liền tiến đến bên giường kiểm tra.
Trong lớp rèm, hai má Ngưng Nhi đỏ ửng, đang nằm ở phía ngoài nhắm mắt ngủ, cơ thể mặc một bồ đồ ngủ bó sát màu xanh nhạt, tướng ngủ rất tao nhã, con mắt có hơi nhúc nhích như là đang nằm mơ.
Còn tửu lượng của Tuyền Cơ Chân Nhân trước giờ vẫn rất tốt, cũng không say quá đà, lúc này đang nằm bên trong nghiêng người ôm lấy Ngưng Nhi. Sau khi phát hiện Dạ Kinh Đường vào thì chợt mở mắt ra, quan sát từ trên xuống dưới.
"Đêm hôm khuya khoáắt không trở về phòng đi ngủ, chạy tới nơi này làm gì?"
"Ha ha...
Dạ Kinh Đường mặt mày cong cong cười đi đến vén bức màn lên, ngồi xuống muốn hôn lên môi đỏ.
Tuyên Cơ Chân Nhân lạnh nhạt ngửa người ra sau, đưa tay chắn bờ môi của Dạ Kinh Đường lại:
"Vi sư thấy ngươi bị thương nên mới quan tâm ngươi mấy lần, ngươi há có thể càng lúc càng làm càn? Khi nào ta cho thì ngươi mới có thể đến, không cho thì ngươi cũng không thể cưỡng đoạt, hiểu chưa?"
Lạc Ngưng cũng không say đến mức bất tỉnh nhân sự, nghe bên tai có tiếng nói chuyện thì mở mắt ra nhìn, phát hiện Dạ Kinh Đường gần trong gang tấc thì sừng sờ một lúc, sau đấy định hỏi hắn còn bận không thì chợt nghe lời Thủy Nhi nói, liền quay đầu lại:
"Cái gì mà vi sư chứ? Ngươi có biết xấu hổ không?"
Dạ Kinh Đường trèo qua người Lạc Ngưng, mặt dày chen vào giữa hai người, mỗi tay ôm một người.
"Trời sắp sáng rồi, ngủ sớm một chút đi, có chuyện gì ngày mai hãng nói."
Lạc Ngưng cũng không né tránh, chỉ cau mày nói:
"Tiểu tặc, huynh chớ làm loạn, Bạch Cẩm vẫn còn ở trong khách điếm..."
"Tiết Giáo Chủ ra ngoài giải sầu rồi."
"Hả?"
Lạc Ngưng hơi sững sờ, muốn hỏi thêm hai câu đã bị chặn miệng lại, nàng có chút bất mãn uốn éo hai cái, cuối cùng vẫn nhắm mắt làm ra dáng vẻ không chủ động cũng không từ chối.