Chương 1246: Nơi Nào Tiến Bộ?
Chương 1246: Nơi Nào Tiến Bộ?Chương 1246: Nơi Nào Tiến Bộ?
Tuyền Cơ Chân Nhân mấy ngày nay chịu không ít khổ , nhưng cũng không ảnh hưởng đến đam mê của nàng, thấy Lạc Ngưng lại bắt đầu giả vờ giả vịt, nàng liền bày ra dáng vẻ của một tỷ tỷ tri kỷ, vươn tay vào giữa hai người, mạnh mẽ xoay đầu của Dạ Kinh Đường sang:
"Nếu nàng đã không thích thì sao phải làm khó nàng, cứ để nàng ngủ đi."
Nói xong liền chủ động tiến đến hôn Dạ Kinh Đường một cái.
Lạc Ngưng mở mắt ra, nhìn miếng thịt trong chén của mình đột nhiên bị kẹp mất, ánh mắt đột nhiên trở nên rất phức tạp.
Nàng vốn định nói hai câu nhưng việc tranh giành tình nhân hiển nhiên không phù hợp với tác phong ngày thường của nàng, do dự một chút thì yên lặng quay người, đưa lưng về phía hai người không nói câu nào.
"Hừ..."
Miệng Dạ Kinh Đường bị chặn lại, căn bản không nói ra lời, hắn sợ được cái này lại mất cái khác, bèn đưa tay kéo Lạc Ngưng lại......
Ngày hôm sau, trong phủ Quốc Công ở thành Giang Châu.
Đang lúc hoàng hôn, trong một căn nhà thủy tạ ở cạnh bờ Đông Hồ bỗng vang lên một tiếng đàn lanh lảnh.
"Đang - đang -...'
Thái Hậu Nương Nương ngồi ở sảnh ngoài trước mặt đặt một giá cầm, trên giá là cây thân đàn như lá chuối' mà Ngô quốc công đã tặng, tố thủ khẩy nhẹ dây đàn, từ trong tiếng đàn lạc nhịp đến thần sắc, ai cũng có thể nhìn ra chủ nhân cây cần có gì đó không an lòng.
Bất tri bất giác nàng đã trở về nhà mẫu thân đã được hai ngày.
Chuyến này về Giang Châu, Thái Hậu Nương Nương vốn cho rằng sẽ cùng đại hộ vệ trải qua một hành trình cả đời không quên được, ai ngờ chuyện đang vui đột nhiên Nữ Đế lại đi cùng, thế là từ đó vê sau mọi chuyện đều thay đổi.
Đừng nói đến nàng và đại hộ vệ mỗi lần gặp nhau đều phải vụng trộm lén lút, ngay cả việc muốn vui chơi khắp nơi như khi còn nhỏ cũng không được, mỗi ngày đều phải chú ý lời nói cử chỉ tránh mất đi dáng vẻ vốn có của quốc mẫu một nước.
Dạ Kinh Đường hiển nhiên cũng không còn dám cả gan làm loạn, ngoại trừ mấy ngày trước to gan ôm mút nửa ngày thì ngay cả mặt nhau cũng không thể gặp.
Tuy nói bọn họ sẽ ở Giang Châu cho đến năm sau nhưng việc trong thiên hạ nhiều như vậy, Dạ Kinh Đường lại là nhân vật đứng đầu sóng ngọn gió, ai biết ngày mai liệu có xảy ra việc lớn gì đó, Dạ Kinh Đường lại phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy rồi đi mất?
Thái Hậu Nương Nương gảy đàn suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có một số việc bản thân phải chủ động tranh thủ, thế là liền đè dây đàn lại, đứng dậy đi vào sâu trong đình. Trong đình là phòng vẽ tranh, Thái Hậu Nương Nương khi còn nhỏ đã học cầm kỳ thư họa ở chỗ này, trên tường còn treo không ít 'tác phẩm tiêu biểu' như - một con thiên nga giống vịt nhưng không phải vịt, một con cá chép béo ú...
Bởi vì Thái hậu vốn là hòn ngọc quý trên tay, bây giờ lại là thiên hậu một nước, những bức tranh này tự nhiên trở thành quốc bảo. Triệu phu nhân không ném bất cứ thứ nào trái lại còn chăm sóc tỉ mỉ, treo ở nơi bắt mắt nhất.
Bên bàn vẽ tranh, Nữ Đế mặc một chiếc váy dài màu đỏ rực, đang câm bút lông phác họa khung cảnh tuyệt đẹp của hoàng hôn. Mặc dù tài thi họa bình thường nhưng dưới sự nâng đỡ của những tác phẩm khi còn nhỏ của Thái Hậu Nương Nương thì bức tranh này cũng mang theo vài phần khí chất.
Thái Hậu Nương Nương chắp tay bên hông đi đến bên cạnh Nữ Đế cẩn thận quan sát một chút rồi gật đầu:
"Tài thi họa của thánh thượng tiến bộ hơn nhiều rồi."
Đối với việc người khác khen võ nghệ của nàng cao, Nữ Đế hoàn toàn chẳng để trong lòng, dù sao trên đời này người có thể biết rõ nội lực của nàng cũng không có mấy người, người đó có khen thì cũng không thể nào khen vào trọng điểm.
Nhưng khi được người ta khen cầm kỳ thư họa thì lại khác, Nữ Đế yếu nhất mảng này cho nên dù biết là người ta nịnh nọt cũng không so đo, dù sao vẫn tốt hơn không được ai khen nhiều.
"Có thật không? Là nơi nào tiến bộ?”
Với tài vẽ như mèo ba chân của Thái Hậu Nương Nương sao có thể nhìn ra chỗ nào tiến bộ, nhưng lâu ngày sống trong thâm cung, ở bên cạnh Nữ Đế lâu rồi, phản ứng cũng nhanh nhạy tự nhiên, nàng chỉ vào một hình vẽ sóng nước rồi đáp:
"Ở nơi này, quả thật có thể xưng là nét bút thần tiên, so với lần ta nhìn thấy trong cung thực sự đã tiến bộ hơn rất nhiều."
Nàng sở dĩ dám nói mò như vậy là vì biết Nữ Đế chắc chắn đoán không ra nàng đang nói đúng hay sai.
Việc quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Thái Hậu, nữ đế nhìn phần sóng nước rồi như có suy nghĩ gật đầu. Tiếp theo, nàng cũng không cùng Thái Hậu mèo khen mèo dài đuôi nữa mà là hỏi:
"Sao Thái Hậu Nương Nương lại không đánh đàn tiếp? Có phải mệt mỏi rồi không?”
Dáng vẻ của Thái Hậu Nương Nương đoan trang trịnh trọng, yếu ớt than một tiếng, nhìn về phía mặt trời đang ngả về phía Tây trên mặt hồ:
"Bản cung thân là Thái hậu, mặc dù không để tâm tới triều chính nhưng có vài lời nên nói thì vẫn làm tròn bổn phận nói một câu..."