Chương 1247: Bản Cung Sao Có Thể
Chương 1247: Bản Cung Sao Có ThểChương 1247: Bản Cung Sao Có Thể
Nữ Đế mặc dù không có năng khiếu nghệ thuật nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ nghe phần đầu liền biết Thái Hậu Nương Nương đang muốn khuyên nàng đừng si mê hưởng lạc, quên đi thân phận đế vương một nước.
Nữ Đế im lặng một lát rồi bình tĩnh đáp lại:
"Thái Hậu không cần lo lắng, ta tự có chừng mực."
Thái Hậu Nương Nương tới là muốn hối thúc Nữ Đế nhanh chóng trở về kinh thành, nhưng khi nhìn thấy tia chần chờ lướt qua trong đáy mắt nàng lại không đành lòng mở miệng.
Dù sao nàng đã ở trong cung nhiều năm, thường xuyên thị tẩm trên long sàng, cũng xem như tỷ muội hiểu rõ Nữ Đế nhất trên đời.
Nữ Đế nói thế nào cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, mười năm trước nàng là Đại công chúa kim chi ngọc diệp của Đại Ngụy, chán ghét sự vô tình của nhà đế vương, mong cầu có được một cuộc sống đơn giản bình yên với muội muội, sau đó sẽ chọn một phò mã tài mạo song tuyệt, từ đó về sau đời này liên đủ.
Nhưng có vài người từ khi sinh ra định sẵn phải đứng trên đầu sóng ngọn gió, cho dù chỉ muốn cuộc sống nước chảy bèo trôi thì ông trời cũng không cho phép.
Mười năm trước tiên đế băng hà, hoàng trưởng tử đăng cơ, vì thù cũ trong cung đình và lập trường của ngoại thích, không chút lưu tình bức hai tỷ muội Nữ Đế đến tuyệt lộ.
Vương quý phi đã qua đời, Ly Nhân cái gì cũng tốt, chỉ là chống không nổi đòn dông, người có thể cứu vãn được vận mệnh của cả hai cũng chỉ còn lại Nữ Đế.
Từ khi Nữ Đế ngôi lên long ỷ, tiếp nhận vạn nhân triều bái thì Thái Hậu liên phát hiện Nữ Đế thay đổi, công chúa điêu ngoa bám người ngày xưa đã không còn nữa, chỉ còn lại một cô vương ngồi trên long ỷ.
Mặc dù những việc Nữ Đế làm đều không chút tì vết, thậm chí có thể đạt đến danh hiệu 'Thiên cổ nhất đế. Nhưng Thái Hậu Nương Nương ngày dài tháng rộng hầu ở bên nàng lại chưa từng thấy nàng nở một nụ cười thật lòng, trong đáy mắt vĩnh viễn là một sự lãnh tĩnh và cơ trí, nét linh động hoạt bát luôn hiện hữu ngày xưa cũng triệt để biến mất.
Thái Hậu biết Nữ Đế đã giấu những tình cảm đó đi, trong lòng nàng có lẽ cũng không thích khoảng thời gian đứng trên vạn người này, chỉ vì tình cảnh bức bách nên mới không thể đi xuống mà thôi.
Nàng là chim hoàng yến trong cung, chẳng lẽ Nữ Đế cũng không phải như thế ư?
Thái Hậu Nương Nương ở goá thâm cung mười năm, hiểu những ngày cơ khổ không nơi nương tựa gian nan thế nào. Nghĩ đến đây, nàng không đành lòng vì tư tình mà giục Nữ Đế trở về nữa, ngược lại còn nói:
"Dù tâm trí đế vương có cứng cỏi đến mức nào cũng không thể chống đỡ mọi thứ một mình, nếu rảnh rỗi thì ngươi có thể tìm một người nằm bên gối, nói chuyện phiếm bàn chuyện nhà, phiền muộn trong lòng cũng sẽ vơi đi rất nhiều. Tuổi của thánh thượng không còn nhỏ nữa, mặc dù vướng bận tổn thất, không thể tùy ý kết hôn, nhưng bí mật thì... ừm..."
Nữ Đế nhìn sang, cười đáp:
"Có thể nuôi nam sủng?"
Ý của Thái Hậu Nương Nương cũng giống vậy, nhưng nếu nói thế thì có hơi thẳng thắn quá, bèn sửa lại cho uyển chuyển hơn:
"Không phải nam sủng mà là người tri âm. Bản cung thấy Diễm Hậu... thấy trong cổ thư có ghi rằng, có những thái phi thái hậu khi ở góa đã gọi nam tử mình yêu thích vào cung làm thái giám, để người ở bên cạnh hầu hạ ngày đêm, chỉ cần không trắng trợn tuyên bố ra bên ngoài thì triều chính cũng không tìm ra được khuyết điểm."
Nữ Đế rời khỏi bàn vẽ tranh, hai tay ôm ngực tựa lên án, khí phách đáp lời:
"Nam tử mà trẫm coi trọng thì cần gì phải che che lấp lấp, cho dù công khai triệu mỹ nam vào Thừa An Điện để phụng dưỡng cũng chỉ cần không sinh hoàng tử lập trữ vương thì chẳng lay chuyển được gì."
Thái Hậu Nương Nương cũng muốn học Nữ Đế ngồi lên bàn vẽ tranh.
Nhưng xét về độ cao so với mặt biển thì nàng không được đủ cho lắm, nếu nhảy dựng lên bàn ngồi thì hai chân không chạm đất, nhìn quá trẻ con, cho nên chỉ có thể đoan trang đứng thẳng cho ổn trọng.
"Nếu đã vậy thì sao thánh thượng không chọn cho mình một tình lang hợp mắt?"
Bởi vì đó là tú nam mà Ly Nhân thầm tương tư...
Nữ Đế cảm thấy tiếp tục đề tài này không tốt cho lắm, liền cười hỏi lại:
"Thái Hậu Nương Nương có phải cũng có suy nghĩ này?"
Thái Hậu Nương Nương nghe xong thì trợn tròn mắt ngọc, sau đó vội vàng nghiêm túc nói:
"Bản cung thân là Thái hậu, sao có thể..."
Nữ Đế hơi nhấc tay lên, ra hiệu nàng đừng khẩn trương, sau đó thở dài:
"Trâm lấy thân nữ nhi mà trị thiên hạ, vốn đã lật tung lễ nghĩa cương thường nên sao có thể bảo thủ như những đế vương ngày trước được chứ. Thái Hậu là người đứng giữa triêu đình và sĩ tộc Đông Nam, trẫm không thể để người trở về quê nhà nhưng cũng sẽ không quá cay nghiệt, chỉ cần không khiến dư luận xôn xao thì cũng chẳng để ý chuyện Thái Hậu tìm người tri âm, đến khi đấy trãm và Ly Nhân cũng không lo lắng Thái Hậu cả ngày sầu não uất ức nữa."