Chương 1248: Chỉ Mới Nhiêu Đây Thôi
Chương 1248: Chỉ Mới Nhiêu Đây ThôiChương 1248: Chỉ Mới Nhiêu Đây Thôi
Thái Hậu Nương Nương sau khi nghe những lời đại nghịch bất đạo không hợp thói thường thì cảm động muốn chết, bờ môi run lên, nhưng không dám nói tiếp.
Nữ Đế khẽ thở dài, tiếp tục nói:
"Sau khi trở vê từ Tây Bắc, Thái Hậu Nương Nương tựa hồ biến thành người khác, hoạt bát sáng sủa hơn trước kia rất nhiều."
?
Trái tim Thái Hậu thắt lại, cảm thấy lời này của Nữ Đế như muốn ám chỉ điều gì đó.
Vừa nãy thì nói đến chuyện nuôi nam sủng, bây giờ thì lại nhắc đến chuyện ở Tây Bắc...
Gương mặt của Thái Hậu Nương Nương đột nhiên ửng đỏ, sau đó lại bị nàng nhanh chóng đè xuống, hai tay khoanh bên hông bất giác siết chặt nhưng mặt ngoài lại giả vờ thả lỏng:
"Đi ra ngoài thư giãn, tâm trạng đúng là tốt hơn khi ở trong cung nhiều. Ừm... thánh thượng cũng không cần quá mức sầu lo về đại cục trong thiên hạ, chỉ cần bản cung còn sống thì Giang Châu thủy sư thậm chí là Đông Nam sĩ tộc cũng sẽ là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của người, nếu cha ta già cả hồ đồ, không nghe lời thì ta sẽ bảo đại ca thay thế. Đại ca cũng không được thì bản cung sẽ tự thay vào, những người khác cũng vậy.'
Nữ Đế thấy Thái Hậu Nương Nương tỏ lòng trung thành lớn như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, thong thả xoay người, tiếp tục hoàn thành bức tranh phong cảnh. Thái Hậu không biết Nữ Đế có nhìn ra manh mối gì không, trong lòng sợ muốn chết, trong lúc nàng không biết nên làm gì thì nha đầu Hồng Ngọc chết tiệt kia đột nhiên chạy từ bên hồ sang, xa xa liên gào to:
"Thái Hậu Nương Nương, Thái Hậu Nương Nương, Dạ công tử trở về rồi!"
Thái Hậu Nương Nương trong lòng căng thẳng, nhanh chóng làm ra vẻ ổn trọng của bậc mẫu nghi thiên hạ, nhíu mày giáo huấn:
"Trở vê thì trở vê, hô to gọi nhỏ cái gì? Không thấy Thánh thượng còn đang... ?"
Thái Hậu Nương Nương chưa nói hết lời liền phát hiện có gì không đúng, quay đầu nhìn lại thì phát hiện - phía sau bàn vẽ tranh rỗng tuếch, chỉ còn lại cây bút vẽ đang lăn về phía cạnh bàn.
"Ø? Người đâu rồi?"
Thái Hậu Nương Nương ngơ ngác nhìn xung quanh, còn cúi xuống đáy bàn để nhìn, sau đó lại ngó về phía bờ hồ trống rỗng...
Mặt trời ngả về phía Tây, ba con khoái mã lao vùn vụt bên bờ, thành Giang Châu dần dần hiện ra trong tầm mắt.
Dạ Kinh Đường cưỡi liệt mã chạy đằng trước, Chim Chim ngồi xổm trên bờ vai, mặc cho nắng chiếu và gió đêm thổi qua lớp lông dày, trên đường đi cứ 'ục ục chít chít' như đang nói - xuân phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tận Giang Châu điểu. .. Nếu so sánh với một người một chim đang hăng hái đằng trước, hai con người đằng sau ngột ngạt hơn rất nhiều.
Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi tựa vào người Phạm Thanh Hòa, vẻ mặt có chút ỉu xìu, ánh mắt đặt lên lưng con trâu đực đang chạy đẳng trước, ngay cả cánh tay cũng không muốn nhấc lên, trong lúc bôn ba còn nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật.
Đêm qua Phạm Thanh Hòa ngủ ở phòng bên cạnh, mặc dù giả vờ say rượu ngủ như chết nhưng đầu óc lại rất thanh tĩnh, nàng nằm trong phòng dự thính một đêm, đương nhiên hiểu vì sao hôm nay yêu nữ lại có phản ứng như vậy.
Hôm qua sau khi nàng về phòng không lâu thì Dạ Kinh Đường lặng lẽ chạy đến phòng cách vách, sau đó là một loạt tiếng động loạn thất bát tao.
Mới đầu là khí thế hùng hổ đến chết không đổi của yêu nữ, cố ý trêu đùa Lạc Ngưng, còn Lạc Ngưng cũng bày ra phong phạm của chính thất muốn dạy dỗ lại yêu nữ.
Trong tình trạng hai đánh một như vậy, Phạm Thanh Hòa còn tưởng Dạ Kinh Đường tối nay phải thiệt thòi, kết quả không bao lâu liên phát hiện không có Tam Nương ở đây, hai cái con thỏ da giòn này hoàn toàn đang tự rước lấy nhục, chưa đến hai hiệp từ không phục lẫn nhau biến thành đồng bệnh tương liên, đáng thương nữ hiệp.
Phạm Thanh Hòa mặc dù xấu hổ vô cùng nhưng nghe thấy yêu nữ thê thảm như vậy thì trong lòng rất hả giận, cũng không tị húy mà chạy ra ngoài dâm mưa.
Nhưng điều khiến nàng không ngờ đến chính là trên người yêu nữ chỗ nào cũng mềm, chỉ có miệng là cứng như đá.
Ngay cả Lạc Ngưng cô nương cũng chịu không nổi mà nước mắt lưng tròng cầu xin tha thứ, yêu nữ này vẫn còn khí thế trêu chọc, thậm chí đến cuối Dạ Kinh Đường thương hương tiếc ngọc vốn dừng lại, nàng còn không sợ chết nói một câu:
"Hửm? Chỉ mới nhiêu đây thôi đã không được rồi à?"
Tính công kích của câu này không cần nói cũng biết mạnh đến thế nào.
Lúc đầu Dạ Kinh Đường còn sợ đánh thức nàng nên động tác khá cẩn thận, nhưng khi nghe yêu nữ trào phúng như vậy thì đoán chừng đã bùng nổ ngay tức khắc.
Phạm Thanh Hòa không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng nước chóp chép, miệng của yêu nữ bị che lại, chỉ có thể nghe được tiếng rên nho nhỏ, tiếng kêu rên của yêu nữ vang lên tâm hai khắc thì triệt để hành quân lặng lẽ, đến tận bây giờ cũng không chịu nói lời nào.