Chương 1249: Mùi Gì Thế
Chương 1249: Mùi Gì ThếChương 1249: Mùi Gì Thế
Phạm Thanh Hòa mặc dù ban đêm bị mất ngủ nhưng thấy yêu nữ tự lấy đá đập chân mình thì trong lòng vô cùng dễ chịu, giờ đã chiều mà yêu nữ vẫn còn chưa hoãn lại, không khỏi mở miệng trêu chọc:
"Không phải trước đây người nói mình rất lợi hại à? Sao hôm nay lại ỉu xìu vậy? Có phải tối qua ngủ không ngon không?”
Tuyên Cơ Chân Nhân nhắm mắt lại không trả lời, coi như không nghe thấy gì hết.
Mà ở đằng sau, Tiết Bạch Cẩm cưỡi bạch mã phi nhanh, Lạc Ngưng ngồi phía sau ôm lấy eo nàng, vì có Thủy Nhi không biết sống chết đi lên cản súng nên khí sắc tốt hơn người kia rất nhiều, thấy sắp đến thành Giang Châu, nàng liên dò hỏi:
"Bạch Cẩm, ngươi có muốn đến tiêu cục ở không? Vân Ly cũng ở đấy, hai người ở chung một chỗ cũng thuận tiện hơn nhiều."
Hôm qua Tiết Bạch Cẩm hơn nửa đêm còn bị ép ra ngoài, ở bên bờ sông đội mưa câu cá cả buổi tối, ngay cả con cua cũng không câu được nên cũng không thấy ở chung một chỗ thuận tiện điểm nào, từ từ hạ tốc độ lại lên tiếng:
"Ngươi muốn đi thì cứ đi sang đó, ta thích những nơi yên tĩnh hơn."
Lạc Ngưng hiện tại nói thế nào cũng còn là giáo chủ phu nhân, trắng trợn ra ở riêng thì khốn nạn quá nên lập tức nói:
"Ta tự sang đó cũng có ý nghĩa gì đâu, thôi cứ về khách điếm trước, tới đêm ta và ngươi ra phố dạo chơi, sắp đến cuối năm, thành Giang Châu ắt hẳn là rất náo nhiệt."
Tiết Bạch Cẩm nghe vậy, đương nhiên không cưỡng ép đẩy Ngưng Nhi sang cho Dạ Kinh Đường. Sau khi đến bến tàu, hai người từ biệt Dạ Kinh Đường rồi rời khỏi đội ngũ đi đến khách điếm gần chợ.
Dạ Kinh Đường đứng ở bên tàu nhìn theo một lúc rồi mới tiếp tục xuất phát, theo đám người đông nghịt tiến vào thành Giang Châu phồn hoa như gấm.
Gần đến tháng chạp, thời gian nông nhàn bách tính của thành Giang Châu cơ bản chẳng có việc gì làm, ban ngày thường lên phố đi dạo, có thể nhìn thấy trên đường còn có đội múa sư múa rồng đang tập luyện, thỉnh thoảng còn bắn pháo hoa.
Dạ Kinh Đường gánh Chim Chim đi đến chỗ tiêu cục ở thành Tây, trên đường phát hiện một dược phòng lớn, bên ngoài đặt một cái quây hàng, phía trên là mấy cái bình nhỏ, bên cạnh là một quản gia đang dắt giọng gào to:
"Người qua đường đừng bỏ qua, Bảo thương hoàn bí chế độc môn của Tây Hải chư bộ đây, một viên bảo đảm ba ngày, dược tính ấm áp không thương tổn cơ thể, đã được Quan Dược Cục kiểm tra, tuyệt đối không lừa già gạt trẻ. '
Dạ Kinh Đường nghe thấy lời này có hơi nghi hoặc, thả chậm mã tốc đi tới bên cạnh Phạm cô nương, dò hỏi: "Bảo Thương Hoàn này là cái gì thế?"
Vẻ mặt của Phạm cô nương hơi kỳ lạ, nhanh chóng rời khỏi phạm vi của dược phòng rồi mới trả lời:
"Lần trước chẳng phải ta đã đưa cho Tam Nương mấy đơn thuốc đó à. Làm mấy cái nghề bán thuốc này, thứ dễ kiếm tiền nhất không phải là mấy loại bí dược khan hiếm. Ví dụ như Tuyết Hồ Tán, dù có thể thay thế Tuyết Hồ Hoa, dược hiệu cũng độc nhất vô nhị, nhưng võ phu bị thương khí mạch trên giang hồ dù nhiều, khi chia đều ra một chỗ cũng không có mấy cái, chỉ có thể tăng giá lên để trang trải chỉ phí. Muốn kiếm tiền chỉ có thể đi bán mấy thứ mà già trẻ đều dùng được..."
Già trẻ đều dùng được...
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng hiểu rõ Bảo Thương Hoàn là thứ mà hắn đang nghĩ đến, lại dò hỏi:
"Y dược liên quan đến tính mạng con người cũng không phải trò đùa, thuốc này xác định sẽ không thương tổn thân thể chứ?"
Phạm Thanh Hòa biết Dạ Kinh Đường đang lo lắng có người lợi dụng việc bán thuốc hại người, cho nên tự tin đáp:
"Đây là phương thuốc mà Đông Minh bộ dùng rất nhiều năm, cố bổn sinh tinh hữu ích vô hại, người bình thường cũng có thể dùng một chút."
Dạ Kinh Đường còn chưa kịp đáp lại thì Thủy Nhi đang tựa trong ngực Phạm Thanh Hòa đột nhiên mở mắt:
"Một kẻ ngoại đạo như ngươi đừng có ăn bậy ăn bạ, không ai rảnh đi dọn dẹp đống lộn xộn của ngươi đâu."
"Ta là đại phu, cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn trong lòng ta biết rõ, ngươi xen vào làm gì?"...
Dạ Kinh Đường cũng biết Thủy Nhi sợ hãi nên vội vã cắt ngang, hắn chỉ cười không nói, cưỡi ngựa tiến thẳng đến Nguyên Thanh tiêu cục.
Gần cuối năm nên tiêu cục khá là bận rộn, trong đại viện đậu đầy xe áp tiêu, có không ít tiêu sư đang đi qua đi lại, Trân Nguyên thanh cầm sổ sách hình như đang kiểm kê hàng hóa.
Đại trạch Trần gia ở phía sau yên tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ mấy nha hoàn đang nói chuyện phiếm cũng không nghe thấy âm thanh gì khác.
Dạ Kinh Đường thấy Trần thúc đang bận liên không tiến vào quấy râầy. Hắn từ con hẻm nhỏ bên cạnh trở về đại trạch Trần gia, chưa vào cửa đã phát hiện sau nhà bếp đột nhiên bốc lên một luồng khói.
"Chít?
Chim Chim phát hiện điều kỳ lạ, quyết định bay lên chạy tới phủ Quốc Công ở thành Đông để lánh nạn.
Tuyền Cơ Chân Nhân lúc đầu buôn bã ỉu xìu, ngửi được hương vị phi thường độc đáo này xong cũng tỉnh hồn, ngồi thẳng người nhìn về phía tòa nhà trước mặt. "Mùi gì thế này?"
Phạm Thanh Hòa vốn tưởng rằng tam nương đang nấu thuốc, nhưng hình như không giống, ngay cả con ngựa cũng không dám lại gần đấy.
Dạ Kinh Đường đã từng thử qua món này, cảm thấy mùi vị không tệ, chỉ là người mới gặp sẽ có chút không thích ứng kịp. Hắn tung người xuống ngựa, từ cửa sau bước vào trong căn nhà.
Đi từ cửa sau vào thì sẽ gặp nhà bếp, chỉ thấy cửa sổ và cửa chính của phòng bếp đều mở toang, bên tường chất mấy thứ linh tinh như lồng gà đống củi.
Tú Hà và Bình Nhi đang ở trên bếp hỗ trợ rửa rau thái thịt, Tam Nương duyên dáng yêu kiều trang điểm của phu nhân nhà quan lớn, đang đứng ở hành lang ngõ rẽ, môi đỏ run run muốn nói lại thôi, thoạt nhìn là đang muốn cản Vân Ly lại vì sợ hàng xóm láng giềng tìm đến cửa, nhưng rồi sợ làm mất nhiệt tình của Vân Ly.