Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1250 - Chương 1250: Ổn Chưa

Chương 1250: Ổn Chưa Chương 1250: Ổn ChưaChương 1250: Ổn Chưa

Trong phòng bếp, Tiểu Vân Ly ăn mặc theo tiểu thư yêu kiêu vừa đáng yêu vừa tao nhã, nàng mặc tạp dề đứng trước bếp lò, một tay câm nắp nồi xem xét độ lửa, bóng lưng thon thả có chút giống với Lạc Ngưng.

Dạ Kinh Đường thấy cảnh này thì khóe miệng vô thức nhoẻn lên, hắn vô thanh vô thức bí mật đi đến đằng sau Tam Nương, rất tâm lý đưa tay ra hỗ trợ nàng nâng đỡ phụ trọng trước ngực.

"Án"

Bùi Tương Quân tập trung nhìn Vân Ly nấu ăn nên không để ý Dạ Kinh Đường đang đứng đằng sau, mãi đến khi đại dưa hấu được nâng lên nàng mới run rẩy quay người sang, đầu tiên là thấy một bờ vai rộng, ngước mắt lên nhìn thì thấy gương mặt đẹp trai quen thuộc, lúc này mới vỗ vỗ ngực nói:

"Làm ta sợ muốn chết, huynh về khi nào đấy? Mấy người kia đâu?"

"Ta vừa về thôi, Ngưng Nhi thì ngoài bến tàu, Thủy Nhi thì ngoài cửa."

Dạ Kinh Đường lặng lẽ hôn môi đỏ của Tam Nương một cái rồi nhìn vào phòng bếp.

"Sao Vân Ly không ra ngoài dạo phố mà lại ở trong bếp nấu ăn thế này?”

Bùi Tương Quân xoay người lại, giúp Dạ Kinh Đường chỉnh trang vạt áo, đồng thời kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào không.

"Đoán được hôm nay huynh về nên đi nấu cơm cho huynh chứ sao. Hôm qua đã nấu một lần rồi nhưng không thấy huynh về nên đưa hết cho Tú Hà và Bình Nhi ăn, ta cũng ăn một ít, mùi vị thật ra cũng không tệ lắm."

Hai người mới nói được vài câu thì Tiểu Vân ly đang bận rộn trong bếp phát hiện tiếng động bên ngoài cửa sổ, nàng quay sang thấy Dạ Kinh Đường. hai mắt tỏa sáng, vội giơ tay ngoắc:

"Kinh Đường ca ca, mau tới đây.

Mặc dù Bùi Tương Quân rất nhớ Dạ Kinh Đường nhưng lại đi tranh giành tình nhân với một tiểu nha đầu như Vân Ly thì không tốt lắm, cho nên liên quay người đi đến cửa sau nghênh đón Thủy Nhi muội muội.

Dạ Kinh Đường vào bếp, động tác của Tú Hà và Bình Nhi cũng nhanh nhẹn hơn, hắn chào hỏi hai người xong đi tới chỗ Vân Ly dò hỏi:

"Sao vậy?"

"Cũng không có gì, mau giúp muội nếm thử xem."

Chiết Vân Ly dùng thìa múc một ít canh đưa đến môi đỏ thôi thổi, sau đó đưa thìa đến bên miệng Dạ Kinh Đường, đầy chờ mong nhìn hắn.

Dạ Kinh Đường cảm thấy nếu để Băng Đà Đà nhìn thấy cảnh này sợ phải đánh hắn, chỉ là Vân Ly không có ý gì, hắn cũng không thể suy nghĩ lung tung nên chỉ cúi đầu nếm thử rồi phẩm vị:

"Ừm, không tệ, tay nghề tiến bộ hơn rất nhiều rồi." "Ha ha "

Chiết Vân Ly cười đều khóe mắt cong cong, nhìn có chút đắc ý, sau đó bắt đầu bày bát đũa dọn cơm:

"Ăn cơm thôi! Bình Nhi, mau đi dọn bàn."

"Vâng, tiểu thư."

Ngày trước trong viện nhỏ ở hẻm Song Quế, người nấu cơm đều là Dạ Kinh Đường và Ngưng Nhi, còn Vân Ly thì phụ trách nhóm lửa mua thức ăn. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ nấu cơm thành thạo của Vân Ly, Dạ Kinh Đường chợt có chút cảm giác như nhà ta có cô con gái nhỏ trưởng thành. Hắn ở bên cạnh vừa giúp dọn cơm vừa trò chuyện dăm ba câu việc nhà.

"Mấy ngày nay không đi dạo phố à?”"

"Đi chứ, khắp nơi đều đang truyền tai nhau vụ ở Tiêu Sơn Bảo và Vọng Hải Lâu, mỗi lần muội nghe mà ngẩng cao mặt. Aiz, tiếc là khi đánh Long Chính Thanh muội không có đi theo, có chút tiếc nuối."

"Có gì mà tiếc, sau này còn phải đi thu thập tứ thánh Bắc Lương và con lừa trọc Thần Trần, còn đến Quan Thành xem, lúc đó mới gọi là cảnh tượng hoành tráng, khi ấy lại theo chẳng phải được rồi sao."

"Hứa rồi đấy nhé, Kinh Đường ca ca đến lúc đó không được lén lút chạy đó."

'Ha ha. .

Hai người vừa tán gẫu vừa bưng mâm cơm lên phòng khách, cả nhà cùng nhau ngồi ăn chung một bữa cơm rau dưa.

Chiết Vân Ly cũng không phải nấu cơm cho mỗi Dạ Kinh Đường ăn, sau khi phát hiện sư phụ và sư nương đều không tới thì buông đũa xuống, lại nấu hai bát mì rồi cùng Bình Nhi chạy ra bến tàu đưa cơm.

Dạ Kinh Đường thật ra rất muốn xem phản ứng của Băng Đà Đà khi thấy đồ đệ ngoan nhà mình đưa cơm sang là như thế nào, nhưng hắn vừa về, còn rất nhiêu chuyện chưa xử lý xong nên không thể đi theo được, đợi cơm nước thay y phục xong liên chuẩn bị đến phủ Quốc Công một chuyến để thỉnh an rồi báo cáo công việc.

Tam Nương không tiện tới chỗ phủ Quốc Công, cho nên cùng Phạm cô nương đi dạo phố, coi như đi đặt đồ Tết sớm.

Lúc Dạ Kinh Đường rời khỏi đại trạch Trần gia trời đã vào đêm, Tuyên Cơ Chân Nhân áo trắng như tuyết đi bên cạnh, trong tay cầm Hợp Hoan Kiếm, trạng thái cũng khôi phục lại dáng vẻ vân đạm phong khinh như ngày xưa.

Dạ Kinh Đường thấy Thủy Nhi không nói lời nào, bèn mở lời trước:

"Cơ thể cô ổn chưa? Có muốn vào trong ngủ bù một chút không?"
Bình Luận (0)
Comment