Chương 1251: Cần Hộ Vệ Cõng Đi?
Chương 1251: Cần Hộ Vệ Cõng Đi?Chương 1251: Cần Hộ Vệ Cõng Đi?
Hôm qua sau khi Tuyền Cơ Chân Nhân khích tướng xong thì bị Dạ Kinh Đường che miệng lại, bốn mắt nhìn nhau, nàng cảm thấy mình sắp bị hắn chọc thành Thủy Liêm Động, quả thật tương đối thống khổ. Cũng vì có Dục Hỏa Đồ trong người nên tốc độ khôi phục cực nhanh, lúc này đã chẳng có gì đáng ngại.
Mắt thấy Dạ Kinh Đường hôm qua không biết thương tiếc, hôm nay lại tới hỏi han ân cần, Tuyền Cơ Chân Nhân bình thản nói:
"Bần đạo có thể có chuyện gì? Hôm qua vì nể mặt ngươi nên mới giả vờ không địch lại, tránh cho ngươi không xuống đài được."
Á?\
Dạ Kinh Đường sớm biết miệng Thủy Nhi rất cứng, nhưng khi nghe thấy lời này cũng kinh ngạc, trực tiếp kéo cổ tay nàng quay lại:
"Võ phu quyết thắng thua phải đường đường chính chính, chúng ta về quyết chiến đến bình minh, Lục tiên tử tuyệt đối đừng quan tâm cảm nhận của ta, nếu muốn giày vò ta đến chết thì cứ dang tay mà làm.”
Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không phải không tự mình hiểu lấy, bây giờ đi về sợ là ba ngày đừng nghĩ đến việc xuống giường. Nàng lập tức trở tay, giả vờ không vui nói:
"Quá tam ba bận, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội nhưng chính ngươi không biết nặng nhẹ, thậm chí càng lúc càng làm càn, hiện tại đã không còn cơ hội nữa, từ nay về sau, ngươi đừng mơ chạm vào một đầu ngón tay của vi sư."
Dạ Kinh Đường thấy Thủy Nhi vừa khiêu khích vừa không muốn chơi với hắn thì cảm thấy không vui, chợt đưa ra nắm lấy một ngón tay của nàng.
Tuyền Cơ Chân Nhân muốn rút tay lại nhưng không được, tay trái bèn giơ Hợp Hoan Kiếm lên.
“Buông tay.'
Xoạt một tiếng, kiếm ra ba phần.
Dạ Kinh Đường thật sự không muốn đối nghịch với nàng, trái lại, hắn đi đến đằng trước, khom gối ôm lấy hai chân thon dài rồi vác Thủy Nhi đạo trưởng lên lưng, ôn hòa nói:
"Được rồi được rồi, là ta sai, sau này nhất định sẽ thành thật, khi nào Lục tiên tử cho mới lấy, không cho ta sẽ đi năn nỉ."
Tuyên Cơ Chân Nhân nằm trong lòng của Dạ Kinh Đường, đối với tình lang mặt dày này, nàng quả thật hết cách với hắn. Mặt ngoài nàng lại đặt cằm lên vai hắn, ghé vào tai nhỏ giọng:
"Ta có một trăm loại phương pháp thu thập ngươi, chỉ là ta lười dùng mà thôi. Nếu ngươi không muốn sau này nhà cửa không yên, cả ngày sứt đầu mẻ trán thì sau này hãy cho vi sư..."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhưng khi đến một khúc cua thì giọng nói của cả hai đột nhiên im bặt. Dạ Kinh Đường vừa mới băng qua khúc cua thì nhìn thấy ngã ba đường có một bóng người mặc váy dài sắc đỏ, hai tay ôm ngực đang lặng im đứng đấy, đôi mắt giấu trong màn đêm kia bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hai người...
Vẻ mặt bất cần đời của Tuyền Cơ Chân Nhân cứng lại, toàn thân trên dưới không nhúc nhích xíu nào, một người sống như biến thành khúc gỗ trong chớp mắt.
Dạ Kinh Đường dừng chân lại, trên trán cũng lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh, muốn buông tay ra nhưng hiển nhiên lúc này đã trễ.
Bịch... bịch. .
Trong ngõ tối tĩnh mịch có thể nghe thấy được hai tiếng tim đập dồn dập.
Chỉ là không có tiếng quát lớn cuồng loạn, những lời chất vấn khó tin đã dự đoán trước cũng không xuất hiện tại ngõ tối.
Cộc cộc cộc...
Nữ Đế Đại Ngụy mặc một bộ váy mỏng màu đỏ, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngõ tối, biểu lộ gương mặt xinh đẹp động lòng người.
Nàng đi tới bên cạnh hai người, không nhìn Dạ Kinh Đường mà nhìn sư tôn mang vẻ mặt cứng đờ đang nằm trên lưng người ta của mình, giọng nói nhu hòa lại bình tĩnh:
"Chuyến này người ra ngoài bị thương rồi à? Đi đường còn cần hộ vệ cõng đi?"
Tuyền Cơ Chân Nhân dù có trái tim cứng rắn thế nào thì nghe xong lời này gương mặt lãnh diễm cũng biến thành đỏ hồng, nàng nhẹ tay nhẹ chân leo xuống, đứng vững rồi nghiêm túc sửa sang lại vạt áo:
"Ha ha, đúng đúng, hơi mệt một chút, nên muốn ra ngoài dạo..."
Nữ Đế khá hiểu cái tính cách bất cần đời của sư tôn nhà mình, hơn nữa tính cách hiện tại của nàng hiển nhiên cũng được truyền thừa từ Tuyền Cơ Chân Nhân, nên thấy cảnh này cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
Mười năm nay, Tuyên Cơ Chân Nhân ngày ngày đều đi phiêu bạt tha hương tìm kiếm Minh Long Đồ giúp Nữ Đế kéo dài tính mạng, dù việc còn chưa thành nhưng những khổ cực ấy Nữ Đế đều ghi tạc trong lòng.
Lần này sau khi Tuyên Cơ Chân Nhân hồi kinh đột nhiên lại bảo không về Ngọc Hư Sơn, còn theo sau Dạ Kinh Đường cả ngày, Nữ Đế cũng đoán được ít nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt bất an hiếm có của Tuyên Cơ Chân Nhân, Nữ Đế nhẹ nhàng xua tay, nói:
"Thuyền xe nhiều ngày, mệt mỏi cũng là chuyện đương nhiên, nếu đã mệt thì người mau về nghỉ ngơi sớm, ta và Dạ Kinh Đường còn chút chuyện cần nói."