Chương 1252: Làm Cái Gì Đó
Chương 1252: Làm Cái Gì ĐóChương 1252: Làm Cái Gì Đó
Tuyền Cơ Chân Nhân nghe vậy thì sao còn dám nhiều lời, ho nhẹ một tiếng rồi im lặng xoay người rời đi, không chút để ý đến sự sống chết của tình lang.
Bịch bịch bịch...
Dạ Kinh Đường đứng tại chỗ, ánh mắt có chút phức tạp, đợi đến khi Thủy Nhi bay qua tường vây mới khẽ cười nói:
"Sao cô lại tới đây? Ta đang chuẩn bị tới phủ Quốc Công tìm cô đấy."
Nữ Đế làm vẻ mặt bình thản, bàn tay lại đưa về phía binh khí bên hông của Dạ Kinh Đường:
"Ấy."
Dạ Kinh Đường đưa tay chặn lại, dịu dàng nói:
"Có chuyện gì từ từ nói, cần gì phải..."
Xoet.
Nữ Đế tiện tay rút ra bảo kiếm ám kim, vừa cầm trong tay thưởng thức vừa dò hỏi:
"Đây là thanh kiếm mà ngươi tìm thấy trong Tiêu Sơn Bảo?"
rà
Dạ Kinh Đường thấy Hổ Nữu không định đánh hắn thì trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng nghe nàng hỏi vậy, hắn cũng gật đầu nói tiếp:
"Đúng vậy, là kiếm do Lệnh Hồ Quan Chỉ rèn, tính chất rất kỳ lạ, Bình Thiên Giáo Chủ rất thích nhưng ta không cho nàng mà cố tình đem về cho cô."
Ong-
Nữ Đế dùng đầu ngón tay gảy nhẹ lưới kiếm, khiến nó vang lên tiếng ong ong.
"Vậy ngươi đúng là có tâm thật, kiếm này dường như được tạo ra từ Long Lân Thạch, cũng không biết Lệnh Hồ Quan Chỉ và Long Chính Thanh kiếm được nhiều Long Lân Thạch đã thất truyền như vậy ở đâu, điều này rất kỳ quặc, ngươi có hỏi nguồn gốc của nó chưa?"
"Lúc ấy Long Chính Thanh chỉ nói do Lục Phỉ cung cấp, cụ thể hơn thì hắn không có nói, lúc ấy hai bên đánh nhau sống chết nên cũng không có cơ hội hỏi rõ ngọn ngành. Chỉ là Long Chính Thanh nói Minh Thân Đồ đang nằm trong hoàng cung Bắc Lương."
Minh Thần Đồ có liên quan đến sinh tử nên Nữ Đế quả thật rất để tâm, nàng xoay cổ tay cắm kiếm trở về bao giắt sau hông của Dạ Kinh Đường.
"Trong hoàng cung Bắc Lương có Minh Thân Đồ cũng không kỳ lạ, việc này cần suy tính lâu dài, tạm thời cứ để sang một bên đã. Nếu ngươi thật sự có lòng thì hãy đến chỗ của Tiết Bạch Cẩm lấy Trường Thanh Đồ về đi, nàng ta hẳn có đem nó theo bên người."
Dạ Kinh Đường thật ra cũng muốn vậy nhưng độ khó quá lớn, cho nên đành nói:
"Vốn liếng của Bình Thiên Giáo vốn dĩ đã không nhiều lắm, lần trước hai người các cô đánh nhau còn nổ tung hết quần áo, khụ... ta có nhắc qua chuyện này, nàng nói rằng bảo cô đem ba tấm đến đổi một tấm, cách này hiển nhiên không khả thi lắm, để ta suy nghĩ cách khác..."
"Ba tấm đổi mội..."
Nữ Đế nghe vậy thì không khỏi lắc đầu.
"Một tấm cũng không có, một là chủ động giao lên, hai là tự ta đến lấy. Nể mặt ngươi, ta có thể cho nàng ta chút thời gian suy xét, nhưng thời gian này cũng có hạn."
"Nếu thật sự chọc ta bực lên, ta liên qua đấy bắt nàng ta về, dùng Ly Hồn Châm phong bế kinh mạch rồi ném tới phủ của ngươi làm nha hoàn, để nàng sinh tám mươi đứa nhóc mập. Đến khi đó †a xem nàng ta còn ngạo khí như bây giờ không...
Dạ Kinh Đường giơ tay khuyên nhủ:
"Cô cũng đừng có kiêu ngạo như thế, nếu đánh thật, lỡ đâu nàng cũng bắt cô lại rồi khi dễ thì biết làm sao? Hiện tại nàng cũng đã siêu phàm nhập thánh, lân trước cô đánh không lại, bây giờ khẳng định cũng không phải là đối thủ của người ta."
Nữ Đế có chút không vui:
"Ta chỉ tiếc mạng mà thôi, nếu ta thật sự liều mạng đánh thì nàng ta sao có thể là đối thủ của ta.
Dạ Kinh Đường cảm thấy đề tài này dù có nói mãi cũng không có kết quả, liên thở dài khuyên bảo:
"Rồi rồi, dù sao thì việc này cứ giao cho ta, cô đừng khư khư cố chấp nữa. Nếu cô lại gây chuyện thì ta sẽ đưa cô về kinh thành, sau này không dẫn cô ra ngoài nữa."
Lần trước Nữ Đế đã đánh một trận với Tiết Bạch Cẩm, cũng hiểu được nội lực của nàng ta, trong lòng thật ra không chủ quan, nghe vậy không nói gì thêm mà lại nhìn sang Dạ Kinh Đường:
"Trước kia ngươi lập nhiều kỳ công nhưng lại chẳng muốn ban thường, chuyện ngày hôm nay coi như là lấy công chuộc tội, ta sẽ không truy cứu nữa. Nếu ngươi có thể tìm được hai tấm Minh Long Đồ còn lại về thì dù có yêu cầu quá đáng gì, triều đình cũng không phải là không thể đồng ý."
"Nếu ngươi có thể bình định phương Bắc thì cô nương trong cung ngươi có thể tùy ý chọn, thích ai thì đem người về phủ, ngươi muốn vào ở luôn cũng không phải là không được..."
Dạ Kinh Đường vội giơ tay lên cắt ngang lời nàng:
"Việc này tính có hơi xa rồi, hiện tại đi bước nào cứ tính bước đó đã. Ừm, ta nghe giang hồ nói Tả Hiền Vương đã mất tích hai tháng, bên phía triều đình có tin tức gì không?"
Nữ Đế không ở kinh thành, tin tức mà nàng nhận được toàn thông qua thư tay của muội muội, châm chước một chút, nàng nói:
"Sự việc quá khác thường tất sẽ có điều kỳ lạ, ta sẽ gửi một phong thư về kinh thành để người ở đó điều tra thêm. Mấy ngày nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt là được, dù muốn giúp triều đình dọn sạch loạn trong giặc ngoài thì cũng phải biết lao dật kết hợp."
Dạ Kinh Đường cười khẽ, cũng không nói tiếp chính sự nữa mà đi theo Nữ Đế rời khỏi ngõ tối, nhìn về phía thành Giang Châu đèn đuốc sáng trưng.
"Bây giờ chúng ta làm gì đây? Đi dạo thi hội?”
Nữ Đế nghe tới đây thì đôi mắt vốn không gợn sóng chợt sáng lên, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn, đi về phía Nhạn Đường.
"Đi thôi, gân cuối năm, tài tử khắp nơi ở Giang Châu đều tụ lại Nhận Đường, lúc ngươi không ở đây, ta chỉ có một mình cũng không tiện đến đó góp vui. Đúng rồi, ngươi ra ngoài lâu như vậy, có nghĩ ra bài thơ gì hay không?”
"Ừm, để ta ngẫm lại xem... Gió đêm xuân hoa nở ngàn cây..."
Nữ Đế lắng nghe vài câu, bước chân cũng chậm lại, ánh mắt đang ngắm nhìn đường phố phồn hoa cũng được nàng thu về, rơi vào nam tử tuấn tú đang chậm rãi đọc thơ bên cạnh, đáy mắt hiện lên ánh sao lập lòe chẳng khác gì Ly Nhân.
"Thơ hay... còn nữa không?”
"Aiz, mấy thứ như làm thơ này đâu như khiêng bao tải, cắm đầu dùng sức liền có thể làm tốt lại nhanh, nó phải tốn nhiều tinh thân lắm..."
Xoetl
"Ấy? Cô làm cái gì đó?"
"Cho ngươi chút áp lực, đao gác trên cổ, ngươi nhất định sẽ nghĩ ra được câu tiếp theo..."
"Cho dù cô có chặt đầu của ta xuống thì ta cũng không nghĩ ra... Được được được, ta nghĩ ta nghĩ ngay, trên đường nhiều người phức tạp, nếu để người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ thành trò Cười SaoO.......
Bóng lưng một nam một nữ vừa cãi nhau chí chóe vừa sánh vai nhau dần biến mất ở nơi giao của con đường, nơi ánh sáng và bóng tối đang quấn quýt lấy nhau...