Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1253 - Chương 1253: Đây Sao

Chương 1253: Đây Sao Chương 1253: Đây SaoChương 1253: Đây Sao

Bùm ——

Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, chiếu sáng những con phố sầm uất.

Người đi bộ chen chúc trên đường, Chiết Vân Ly ăn mặc như một tiểu thư nhà thư hương, đứng ở quầy bán kẹo bên đường cùng với nha hoàn Bình Nhi, nàng nói với người bán kẹo:

"Đó là con chim lớn, nó trông giống như một con đại bàng, nhưng nó béo như một quả bóng..."

“Như này à?"

"Không, nó là một con cú, không phải đại bàng, đầu nó tròn..."

"Đó không phải là hồ lô sao?"

"Không có cổ..."

"ồ......

Bên bờ sông cách đó không xa, Lạc Ngưng nhìn Chiết Vân Ly đang ở cách đó không xa miêu tả dáng vẻ của Chim Chim.

Tiết Bạch Cẩm vận văn bào, ăn mặc như một công tử tuấn tú đang cùng thê nhi đi mua sắm, cơ ngực tuy tương đối phát triển nhưng lại rất cao, đứng trước mặt hai nữ nhân trông giống mẫu thân và nhi nữ cũng không hề lạc lõng.

Buổi chiều trở lại quán trọ, ban đầu Tiết Bạch Cẩm muốn nghỉ ngơi tu luyện nhưng Lạc Ngưng định đi cùng Bạch Cẩm nên lấy cớ ra ngoài thăm Tam Nương để kéo Tiết Bạch Cẩm cùng đi.

Nhưng ngay khi hai người vừa rửa sạch một thân bụi bặm thì đã thấy Chiết Vân Ly chạy tới, còn bưng theo hai bát mì nóng hổi.

Mặc dù Tiết Bạch Cẩm rất ngạc nhiên khi thấy Chiết Vân Ly nấu cơm thế này mà còn mang đến cho sư phụ và sư nương của mình ăn, nhưng vì lòng hiếu thảo của đệ tử nên nàng vẫn ép mình ăn một chút, không ngờ lại phát hiện mùi vị không tệ.

Cả nhà ba người ăn cơm xong, nghĩ đến lâu rồi không ở cùng Chiết Vân Ly nên cả ba quyết định ra ngoài thành Giang Châu tản bộ giải sầu.

Lúc này Tiết Bạch Cẩm đứng ở bờ sông, ánh mắt phản chiếu pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, thuận miệng nói:

"Người Bắc Lương rất giỏi kỹ xảo, nghe nói có thể khiến pháo hoa nổ thành mấy chữ như Vạn Thọ Vô Cương các loại, Trương hộ pháp mấy năm trước đã đến Yên Kinh, trở về nói cho ta biết."

Lạc Ngưng quay đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời:

"Ngươi nhàn rỗi không muốn, lại muốn đến Yên Kinh gây chuyện nữa à?"

Tiết Bạch Cẩm không phủ nhận điều này:

"Luyện võ như đi ngược dòng nước, nếu ngươi không tiến sẽ lui, ta ở lại Giang Châu cả ngày không có chuyện gì làm, chẳng bằng tiếp tục lên đường, đi dạo giang hồ nhiều hơn." "Mấy ngày Tết chỉ có ngày ngồi không ở nhà mà, Vân Ly lớn thế rồi, ngươi không chịu ở bên cạnh con bé nhiều một chút, đến khi con bé gả cho phu quân, mấy năm không gặp một lần chẳng lẽ ngươi suốt ngày lại chạy tới nhà hiền tế à? Mục đích luyện võ là để rèn luyện thân thể, bảo vệ gia đình và đất nước. Nếu ngươi chỉ vì tu luyện mà không quan tâm đến gia đình vậy thì ngươi luyện để làm gì?"

Sau khi Tiết Bạch Cẩm ngẫm lại những lời này thì khẽ gật đầu.

"Đúng vậy, tuy võ công của ngươi không tốt nhưng quả thật hiểu rất nhiều đạo lý."

Lạc Ngưng nhẹ nhàng hít một hơi, muốn phản bác hai câu nhưng Bạch Cẩm ăn ngay nói thẳng, nàng cũng không tìm ra lời gì để phản bác lại nên chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác rồi hừ một cái.

Hai người nói lâu như vậy mà kẹo đường của Chiết Vân Ly vẫn còn chưa xong, tai Tiết Bạch Cẩn khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía đường phố sáng đèn thì nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng:

"Giang Châu nhiều thứ khác thật, ở Lương Châu khi Tết đến, ngoại trừ việc người ra đường nhiều hơn thì cũng chả có hoạt động gì."

"Đêm gió bấc thả ngàn hoa đăng (Hoa đăng nhiều như cây nở ngàn hoa), càng lúc càng nhiều, trong ánh lửa, khói lửa mênh mang đó, ánh sao trên trời như thể mưa rơi xuống. Người năm đó viết bài thơ này hẳn đã nhìn thấy cảnh tượng này ở Vương Đình Tây Bắc, nhưng nơi đó không đẹp bằng Giang Châu, dân phong khá dũng mãnh, ngươi xác định văn nhân ở đó có thể viết được bài thơ thiên cổ lưu danh thế này ư?"

"Đây phải chăng là văn nhân ở Vương Đình Tây Bắc nào chưa từng rời khỏi quê hương, có khi họ đã viết nó trong lúc vác hòm sách đi du học thì sao..."

"Thật sao.......

Lạc Ngưng ban đầu không nhận ra điều gì, nhưng khi nàng nhìn thấy Bạch Cẩm ngó sang đường sau đó vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng nhìn theo, chỉ thấy hai bóng người đi ra từ con đường nhỏ ở phía xa.

Trong đó người đàn ông mặc áo bào màu đen, bên hông đeo hai thanh kiếm, trên gương mặt lạnh lùng là một ý cười nhạt nhẽo, hắn đang nói chuyện với bạn đồng hành nữ của mình.

Nữ nhân đi bên cạnh nàng là một cô nương trong sáng mặc bộ váy liền màu đỏ tươi, dáng người mảnh khảnh, đường cong chập chùng tinh tế, đôi mắt sáng rực như vì sao, nàng nghiêng đầu nhìn gương mặt của công tử tuấn tú bên cạnh. Nhìn từ xa chẳng khác gì một đại tỷ tỷ đang dắt tình lang nhỏ của mình đi dạo phố.
Bình Luận (0)
Comment