Chương 1254: Họa Công Tịnh Tiến
Chương 1254: Họa Công Tịnh TiếnChương 1254: Họa Công Tịnh Tiến
Lạc Ngưng chưa từng gặp Nữ Đế, thấy bên cạnh Dạ Kinh Đường có một nữ nhân quyết rũ thì trong lòng tự nhiên hơi nghi hoặc, vừa định nói gì đó Bạch Cẩm đã nắm lấy cổ tay nàng đi đến đầu kia của con đường dài:
"Đi thôi, qua đó xem thử."
?
Lạc Ngưng bối rối muốn rút cổ tay mình ra, tránh tiểu tặc hiểu lầm mình và Bạch Cẩm lén lút đi chung nhưng phát hiện Bạch Cẩm không buông tay, nàng cau mày nói:
"Ngươi làm gì vậy? Giữa đường lớn...
"Người kia là Nữ Đế, đừng hỏi nhiều."
"2i"
Lạc Ngưng nghe vậy thì sửng sốt, quay đầu nhìn một chút rồi không hỏi thêm nữa, bước nhanh rời khỏi chốn thị phi này.
Dạ Kinh Đường đang đi dạo phố với Ngọc Hổ, vừa ra khỏi đường nhỏ đã thấy Băng Đà Đà và nương tử ở đường đối diện, vẻ mặt lập tức trở nên cứng đờ - hắn không phải sợ Ngưng Nhi phát hiện mà là sợ oan gia ngõ hẹp, Hổ Nữu lại đánh nhau với vị oan gia đối diện kia.
Thấy Băng Đà Đà tự biết thoái lui, Dạ Kinh Đường thầm thở phào nhẹ nhõm, vội đưa tay ra hiệu cho Ngọc Hổ quay lại.
"Không còn sớm, ta đưa cô về."
Nữ Đế tự nhiên cũng phát hiện tên phản tặc dám xé y phục của mình nhưng hiện tại đang trên đường cái, nàng không thể đuổi theo giải quyết, thấy đối phương biết khó mà lui bèn xoay người trở vê, suy nghĩ chút lại nói:
"Mỹ nữ vận thanh y bên cạnh có phải là Ngưng nhi cô nương không? Nàng là thần nữ Thiêm Cung, giang hồ đệ nhất mỹ nhân à? Chẳng trách xinh đẹp và quyến rũ như vậy..."
Ngay cả chuyện song đầu rồng của Dạ Kinh Đường Ngọc Hổ cũng biết nên hắn cũng không giấu, cười đáp:
"Đúng vậy, nàng có lòng tốt, luôn khuyên nhủ Tiết Bạch Cẩm chấp nhận chiêu hàng."
Nữ Đế giơ tay ra, ra hiệu cho Dạ Kinh Đường không cần phải nói những lời tử tế này:
"Người có đầu óc bình thường đều biết tạo phản chỉ có một con đường chết, đầu hàng chính là lối thoát tốt nhất. Tiết Bạch Cẩm đơn thuần cho rằng mình thanh cao, không muốn chịu khuất phục trước người khác, dù ngươi có khuyên thế nào cũng chỉ tốn công vô ích. Nếu nàng ta thật sự không nghe lời thì cứ nói với ta một tiếng, ta bảo đảm sẽ giải quyết nàng đến ngoan ngoãn dễ bảo, đến lúc đó ta đưa nàng cho ngươi và Ngưng Nhi cô nương làm nhũ mẫu nuôi con, nhìn kích thước của nàng, bảo bảo chắc chắn sẽ không bị đói.
Đối với chuyện này, Dạ Kinh Đường cũng không biết nên tiếp lời làm sao. Khi nhìn lại, phát hiện Băng Đà Đà đã rời đi mới cùng với Nữ Đế rời đi. Hắn rời khỏi Tiêu Cục Nguyên Thanh từ khi trời vừa chập tối, sau khi đi dạo mấy con phố trong thành thì cũng không còn sớm nữa.
Dạ Kinh Đường đưa Ngọc Hổ về sân khách của phủ Quốc Công xong liền cáo từ rời đi, sau đó quay trở về Đông Hồ, từ xa hắn đã nhìn thấy bên bờ hồ thủy tạ có mấy bóng người đang đứng.
Dạ Kinh Đường thấy thế thì nhẹ nhàng băng qua những kiến trúc san sát, đi đến bên bờ nhìn thoáng qua.
Ánh trăng bạc chiếu xuống mặt hồ lấp lánh, những chiếc đèn lồng tỏa ra ánh lửa mờ ảo, soi sáng mọi ngóc ngách hiên nhà.
Thái Hậu mặc một bộ váy lộng lẫy ngồi ngay ngắn trên sân thượng của đình ven sông, trước mặt có một cây cầm, bản thân thì đang lơ đãng gảy dây.
Ting ting ting-
Trên sân thượng có một chiếc xe đẩy nhỏ được chế tác rất tinh xảo, Chim Chim hồi chiêu còn trốn Chiết Vân Ly lúc này đang nhảy lon ton trên xe nhỏ, Hồng Ngọc ở phía sau giẫm lên đuôi rông tụ lực, một người một chim chơi quên cả trời đất.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười, đi đến bên ngoài đình thủy tạ.
"Thái Hậu Nương Nương?”
Ting-
Tiếng đàn trên sân thượng dừng lại.
Thái Hậu vốn đang mất tập trung, nghe thấy giọng nói này lập tức sáng mắt lên, quay đầu lại định đứng dậy thì phát hiện Hồng Ngọc đang ở phía sau, thế là lại nhanh chóng ngồi xuống, bày ra dáng vẻ trang nghiêm cao quý:
"Vào đi."
Hồng Ngọc là nha hoàn thân cận của Thái Hậu, há lại không biết hiện giờ phải đi đâu, thế là vội nói:
"Nô tỳ dẫn nó ra ngoài đi dạo."
Sau đó cúi người ôm lấy Chim Chim còn chưa chơi chán rời khỏi đình thủy tạ, lúc đi ngang còn hạ người hành lễ với Dạ Kinh Đường.
"Dạ công tử."
"Miễn lễ, vất vả rồi."
Dạ Kinh Đường đưa tay xoa đầu Chim Chim còn muốn trở về xe chơi một chút, đợi Hồng Ngọc chạy đến vườn hoa sau hồ mới bước vào thủy tạ, hắn vốn định lên thẳng sân thượng nhưng nửa đường lại bị bức tranh trên bàn hấp dẫn.
Trên giấy vẽ là một bức tranh sơn thủy Đông Hồ, nét vẽ nhất định không bằng Đại Ngây Ngốc văn võ song toàn nhưng cũng đẹp hơn hắn rất nhiều, chí ít vẫn nhìn ra đang vẽ cái gì.
Dạ Kinh Đường dừng chân trước bức họa hồi lâu, cúi đầu cẩn thận quan sát rồi tán dương: "Họa công của Thái Hậu Nương Nương tỉnh tiến không ít, bức tranh này thật là có ý cảnh." Hắn vốn định khen nàng một câu để khiến nàng vui vẻ. Đáng tiếc, hắn vừa mới vào cửa, định vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm xuống đùi ngựa.