Chương 1255: Ngươi Có Thể Khiêm Tốn Một Chút Không
Chương 1255: Ngươi Có Thể Khiêm Tốn Một Chút KhôngChương 1255: Ngươi Có Thể Khiêm Tốn Một Chút Không
Thái Hậu Nương Nương vốn còn đang đoan chính ngồi trên sân thượng chờ người lên chào hỏi, nhưng nghe thấy lời này thì ánh mắt liền thay đổi.
Họa công tỉnh tiến không ít?
Ý chỉ một con gà mơ như Ngọc Hổ còn vẽ đẹp hơn cả bản cung?
Thái Hậu Nương Nương chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Dạ Kinh Đường rồi nhìn bức tranh:
"Ngươi cảm thấy bức này đẹp hơn bức lần trước ta đưa ngươi sao?"
Dạ Kinh Đường đang định gật đầu nhưng lập tức cảm thấy có gì đó không ổn - bức tranh này tiến bộ hơn bức gà con mổ thóc lần trước rất nhiều.
Mấy tháng nay Thái Hậu Nương Nương đều theo hắn dạo chơi khắp nơi, làm gì có thời gian học Vẽ...
Nhận ra được vấn đề, Dạ Kinh Đường phản ứng rất nhanh, trầm tư đáp:
"Xét vê nét vẽ thì bức tranh này quả thật tỉ mỉ và xinh đẹp hơn, nhưng trông cứng nhắc và thiếu linh hồn."
"Bức tranh lần trước ta nhận được tuy nét vẽ có chút qua loa nhưng vẫn cảm thấy được một luồng linh khí, còn nói vê việc bức nào đẹp hơn thì một người ngoài nghề như ta không dám tùy tiện đánh giá.'
Thái Hậu Nương Nương quả thực không ngờ Dạ Kinh Đường lại có thể vòng qua tình huống này, tuy không biết những gì Dạ Kinh Đường nói là thật hay là giả nhưng nàng vẫn tin chúng đều là thật, vì vậy hừ nhẹ nói:
"Nhãn lực không tệ, nhưng mấy câu này không thể nói lung tung, nếu để cho người vẽ bức tranh này nghe thấy thì ngươi phải chịu đau khổ đấy."
Dạ Kinh Đường không cần hỏi cũng biết tranh này do ai vẽ nên không đánh giá bừa bãi, ngược lại vịn lấy cánh tay của Thái Hậu Nương Nương rồi dìu nàng về trà tháo.
Không ngờ Thái Hậu hôm nay lại không muốn thân mật với hắn, nàng xoay vai tránh tay hắn, sau đấy thản nhiên đi đến trà tháp ngồi xuống, tư thế rất chỉnh chu:
"Dạ Kinh Đường, ngươi ngồi xuống đi."
Dạ Kinh Đường cảm giác không đúng lắm, hắn ngồi xuống bên còn lại châm trà:
"Sao vậy?"
Hôm nay Thái Hậu Nương Nương bị Nữ Đế gõ một cái, luôn cảm thấy hình như Nữ Đế nhìn ra cái gì nhưng nàng lại đoán không ra là gì, dẫn đến cả ngày hôm nay tâm thần cứ không yên. Nàng châm chước một chút mới hỏi dò:
"Hôm qua thánh thượng vẽ tranh ở đây, nói rằng sau khi bản cung từ quan ngoại trở về như thay đổi thành một người khác. Ngươi có cảm giác giống như vậy không?”
Động tác châm trà của Dạ Kinh Đường khựng lại, hắn chớp chớp mắt sau đó cười nói: "Đi ra ngoài dạo chơi, thả lỏng tinh thần dẫn đến việc tâm trạng trở nên sáng sủa hoạt bát cũng là chuyện bình thường thôi. Đừng suy nghĩ lung tung, mọi thứ cứ giao cho ta là được."
Thái Hậu Nương Nương thật sự không muốn nhọc lòng, nhưng thân là Thái Hậu lại lén lút nuôi tình lang, chuyện lớn như vậy sao có thể không bất an? Nghĩ một hồi, chỉ có thể hy vọng ông trời rủ lòng thương, đừng tước mất chút tưởng niệm duy nhất trong cuộc sống này của nàng.
Nghĩ đến ông trời, Thái Hậu Nương Nương như nhớ đến điều gì đó, cầm lấy tách trà vừa được Dạ Kinh Đường đưa tới, nhẹ nhàng nói:
"Lúc còn nhỏ bản cung từng đến sống ở Ngọc Hư Sơn một thời gian, lúc đó bản cung đã cùng Đạo Tổ ước nguyện, hy vọng rằng lang quân tương lai của bản thân sẽ văn võ song toàn, tuấn mỹ vô song, quyền cao chức trọng, còn thương yêu bản cung... không cho ngươi cười!"
Dạ Kinh Đường vừa nhếch miệng lên thì lập tức đè xuống, làm ra vẻ tựa như đang chăm chú lắng nghe.
"Ai ngờ vừa câu nguyện xong không lâu thì bản cung bị đưa vào cung, tâm nguyện chưa được thực hiện đã trở thành góa phụ. Khi đấy bản cung tưởng rằng ông trời cố tình làm khổ người ta, ngày ngày than phiên trong lòng, nhưng bây giờ mới phát hiện - Mới phát hiện ông trời hình như có ý khác. Nếu không tiến cung thủ tiết, bản cung mười lăm mười sáu liên lấy chồng, dù không gả được cũng sẽ chiêu rể, nào có chờ tới bây giờ."
Thái Hậu Nương Nương nói đến đây, quay đầu nhìn vê phía Dạ Kinh Đường:
"Năm đó bản cung cầu nguyện, ông trời cũng đã an bài, theo lý mà nói cần phải đi trả lễ."
"Ngọc Hư Sơn nằm ở ngã ba Yến Châu và Giang Châu, cách đây không xa. Còn một khoảng thời gian nữa mới tới năm mới, nếu ngươi không ngại phiền có thể cùng bản cung đến đó một chuyến không? Đương nhiên nếu ngươi không có thời gian thì bản cung có thể kêu Thủy Nhi đi cùng."
Dạ Kinh Đường nghe vậy thì cười khẽ:
"Lần này ta đến Giang Châu là vì đi theo nương nương về quê giải sầu, nào có chuyện không muốn đi. Khi nào chúng ta xuất phát?"
Thái Hậu Nương Nương thấy Dạ Kinh Đường đồng ý không chút chân chờ thì đáy mắt lộ ra mấy phần vui vẻ, nàng cầm chén trà đứng dậy đến trước mặt Dạ Kinh Đường ngôi xuống, cũng chính là ngồi vào lòng Dạ Kinh Đường:
"Bản cung cả ngày không có việc gì làm, đi lúc nào cũng được, quan trọng là xem ngươi thôi. Haizzz, cả ngày ở trong phủ Quốc Công bị thánh thượng nhìn chằm chằm chẳng khác gì trong cung cả. Ngươi xem thử chúng ta có thể khiêm tốn một chút, lén lút trốn đi sau đó đi nhanh về nhanh không?”
Dạ Kinh Đường nghe đến đây cũng hiểu ý, suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Vậy để ta cưỡi ngựa đưa một mình nương nương đến đó?"