Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1256 - Chương 1256: Có Muốn Về Ngọc Hư Sơn Không

Chương 1256: Có Muốn Về Ngọc Hư Sơn Không Chương 1256: Có Muốn Về Ngọc Hư Sơn KhôngChương 1256: Có Muốn Về Ngọc Hư Sơn Không

Thái Hậu Nương Nương vốn có ý này, nhưng Dạ Kinh Đường to gan như vậy, hai người bọn họ đi riêng với nhau ra ngoài, nàng đoán chân trước vừa rời khỏi thành Giang Châu thì chân sau đã thấy đỏ, vậy nên sau khi cân nhắc một chút thì vẫn nói:

"Ngươi bảo Thủy Nhi đi theo chúng ta đi, hai chúng ta tự đi, đường còn không biết thì đi làm gì."

Dạ Kinh Đường ngẫm lại cũng đúng.

"Vậy bây giờ ta lập tức đi sắp xếp?"

"Ngay bây giờ sao?”

Thái Hậu Nương Nương chớp chớp mắt trợn tròn, có chút do dự:

"Ghế còn chưa ngồi nóng, ngươi đợi chút hãng đi."

Dạ Kinh Đường tự nhiên không từ chối đề nghị này, hắn dựa lưng vào trà tháp, thả lỏng cơ thể và thở phào nhẹ nhõm.

Thái Hậu Nương Nương ngồi ngay ngắn trước mặt, lúc đầu vốn muốn duy trì phong thái của bậc mẫu nghỉ, một lát sau nàng vẫn đặt tách trà xuống, nhích hông ra sau một chút, tựa vào lòng Dạ Kinh Đường, dùng áo choàng quấn lấy cơ thể.

"Thật ra ở nơi riêng tư ngươi cứ gọi ta như bình thường là được, nương nương bản cung gì đó nghe phiên phức cổ hủ lắm, tuổi của ta không lớn hơn thánh thượng, bị nàng gọi mẫu hậu đã kỳ lạ lắm rồi, ta nhất quyết không để cho hai tỷ muội các nàng gọi hoài như thế."

Lúc Thái Hậu Nương Nương đến Vân Châu còn chưa đầy mười sáu, tuổi nàng hiện giờ chắc cũng không lớn lắm, nhưng để khống chế nghiên vị Thái Hậu cho nên nàng mới cố ý ăn diện trưởng thành hơn.

Lúc này, nhìn qua ánh nến, Thái Hậu đang mặc một chiếc váy mùa đông màu đỏ sẫm, trên vai có một chiếc khăn choàng phượng hoàng sặc sỡ, mái tóc đen như mực vấn thành kiểu Đọa Mã Kế, mang theo trâm vàng châu ngọc, mặt tròn nho nhỏ, trông rất đoan trang quý khí. Nhưng khi tựa vào người tình lang, đôi mày vẫn toát lên sự trẻ trung của thiếu nữ.

Dạ Kinh Đường quay người lại nhìn kỹ hơn, sau đó mỉm cười nói:

"Được, vậy người đừng lại nói ta không biết lớn nhỏ nữa."

Ánh mắt Thái Hậu Nương Nương khẽ lay động, đang muốn nói gì đó lại nhìn thấy một thứ gì đó đang từ từ đến gần... là miệng của Dạ Kinh Đường?

Thái Hậu Nương Nương trong lòng căng thẳng, dùng ngón tay đè lại bờ môi của Dạ Kinh Đường, cau mày nói:

"Ta bảo ngươi cứ xưng hô tùy ý chứ không cho phép ngươi tùy tiện làm càn, ngươi. .. Được rồi, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi, nếu về trễ, để người khác nhìn thấy lại truyền ra lời khó nghe."

Dạ Kinh Đường thấy bàn tay trong lòng không ấm nữa thì không vui, cúi đầu ngậm lấy môi đỏ rồi đặt tay vào ngực nàng để sưởi ấm. "Á_"

Thái Hậu vặn vẹo vài cái nhưng không có tác dụng, liền từ bỏ vùng vẫy. Đợi đến khi Dạ Kinh Đường dừng lại mới đỏ mặt dựng đứng lên, đẩy Dạ Kinh Đường ra ngoài.

"Ngươi mau về đi, thật là..."

"Nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

Kẹt một tiếng, cửa đóng lại sau đó không có động tĩnh gì.

Dạ Kinh Đường lắc đầu mỉm cười, một mình rời khỏi phủ Quốc Công, cũng không nán lại lâu.

Buổi chiều lúc ra cửa, Thủy Nhi bị Ngọc Hổ bắt quả tang nhất định không dám đi theo phía sau để theo dõi.

Dạ Kinh Đường sợ Thủy Nhi lo lắng nghĩ quẩn nên sau khi trở về Nguyên Thanh tiêu cục thì việc đầu tiên là chạy tới tiểu viện của Thủy Nhi xem tình hình.

Đêm đã khuya, đèn đuốc trong đại trạch đã tắt hết, Thủy Nhi hiển nhiên không thể ngủ được.

Ngay khi Dạ Kinh Đường nhảy từ tường xuống sân, hắn nhìn thấy cánh cửa mở ra, Thủy Nhi trong bộ bạch y trắng như tuyết bước ra khỏi nhà, tay cầm Hợp Hoan Kiếm, trên vai còn có tay nải giống như một hiệp khách giang hồ sắp đi xa.

"Thủy Nhi, cô đang làm gì vậy?”

Sau khi Tuyên Cơ Chân Nhân ra ngoài, việc đầu tiên là quan sát Dạ Kinh Đường, thấy hắn vẫn đi đứng bình thường, tay chân còn đầy đủ thì biết chuyện không có gì nghiêm trọng, nàng thâm thở phào một hơi, hỏi:

"Ngọc Hổ có nói gì không?”

Dạ Kinh Đường thấy Thủy Nhi vẫn luôn tự do thoải mái lại sợ hãi đến mức muốn rời đi tránh nạn trong lòng có chút buồn cười, hắn đi tới nói:

"Sau khi vào kinh thành, ta đã nhiều lần lập được kỳ công nhưng không nhận danh vọng, tài lộc, cũng không đòi hỏi bất kỳ phần thưởng nào. Chuyện hôm nay liên coi như lấy công chuộc tội."

"Lấy công chuộc tội. . “

Tuyền Cơ Chân Nhân mặc dù cũng biết Ngọc Hổ sẽ không truy cứu nhưng cũng không ngờ nàng không nhắc gì đến việc trục xuất đồ môn.

Hiện tại, đó là tin tốt nhất.

Tảng đá trong lòng Tuyền Cơ Chân Nhân rơi xuống, trạng thái trở lại dáng vẻ bình thường, xoay người vào phòng rồi đóng cửa nhốt Dạ Kinh Đường ngoài sân:

"Nếu hôm nay ngươi không làm càn, ta sao lại rơi vào tình huống như vậy? Từ giờ trở đi, không có sự cho phép của vi sư, ngươi không được phép bước vào sân này nửa bước. Nếu còn tái phạm...ˆ

Dạ Kinh Đường đưa tay giữ cửa, bất đắc dĩ nói:

"Ta cũng đâu đến xin ngủ chung giường, chỉ muốn đến bàn chút chuyện mà thôi. Thái Hậu Nương Nương muốn trở về Ngọc Hư Sơn, ta chuẩn bị đưa Thái Hậu đến đó, cô có muốn đi cùng không?” Tuyền Cơ Chân Nhân thân là sư tôn lại bị đồ đệ bắt gian tại cửa, khoảng thời gian này cũng không biết nên ở chung với Ngọc Hổ thế nào, cũng tính tìm cớ đi ra ngoài tránh gió. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment