Chương 1257: Không Trách
Chương 1257: Không TráchChương 1257: Không Trách
Nghe vậy, Tuyên Cơ Chân Nhân tự nhiên không chút do dự, xách tay nải chuẩn bị đi ra ngoài:
"Lâu rồi ta cũng chưa về núi, tranh thủ trời đêm mát mẻ, chúng ta đi ngay bây giờ, ta sẽ đón Thái Hậu, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa."
Trời đêm mát mẻ?
Dạ Kinh Đường ngước mắt nhìn bầu trời đêm mùa đông lạnh lẽo, cảm thấy cái này có hơi mát quá rồi, bèn ngăn Thủy Nhi lại:
"Ta không phải lão Hoàng Ngưu, buổi chiều mới trở về, dù sao cũng phải nghỉ một đêm. Cô nghỉ ngơi cho khỏe, ta thu xếp xong chúng ta sẽ cùng đi."
Tuyền Cơ Chân Nhân cảm thấy Dạ Kinh Đường và Hoàng Ngưu tinh không có gì khác nhau, vốn muốn nói nghỉ ngơi trên đường là được nhưng nhớ đến Tam nương còn ở trong phòng, vội vàng quá không tốt nên liên đóng cửa lại:
"Vậy nhanh chóng chuẩn bị đi, tối nay đừng làm phiền ta, có việc thì lên đường mới nói."
"Biết rồi."
Dạ Kinh Đường tán gẫu thêm hai câu rồi xoay người đi về hậu trạch.
Tam Nương là chưởng môn của Hồng Hoa Lâu, phòng ngủ nằm ở sân trong nhà chính, trong sân lúc này vẫn còn sáng đèn.
Dạ Kinh Đường vừa vào sân, chưa bước qua cửa vòm đã nghe bên trong có tiếng bàn luận xôn xao:
"Phạm cô nương dáng người đẹp, mặc cái này vào nhất định sẽ đẹp mắt lắm, mặc trong quần thôi có gì mà xấu hổ? Ngưng Nhi cũng bí mật mặc cái này... khu..."
"Không, không, ta không thể mặc cái này..."
Dạ Kinh Đường vừa nghe thì đoán được Tam Nương mới cùng Phạm cô nương đi mua quần áo vê, hơn nữa mua không ít đồ mới.
Mặc dù Dạ Kinh Đường khá tò mò nhưng Tam nương hiển nhiên cũng không cần nhìn trộm, vì thế ở ngoài tường ho nhẹ một tiếng:
"Khu..."
Trong sân đột nhiên yên tĩnh, sau đó là tiếng người vội vã thu dọn đồ đạc.
Sột sột soạt soạt. . .
Dạ Kinh Đường đi vào trong sân, nhìn thấy Phạm cô nương mặt đỏ bừng cầm một chiếc hộp nhỏ chạy ra khỏi nhà, sau khi phát hiện ra hắn liền giấu hai tay sau lưng, giả vờ bình tĩnh:
"Ngươi về rồi à? Ngủ sớm nhé, ta vê phòng trước."
Nói xong liền phi thân bay thẳng từ tường sân ra ngoài, biến mất không dấu vết.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Dạ Kinh Đường thậm chí còn chưa kịp chào hỏi, hắn bất đắc dĩ nhìn tường, sau đấy cách một bức tường đáp lại một câu Ngủ ngon rồi mới vào phòng.
Phòng ngủ chính dĩ nhiên rộng hơn phòng dành cho khách rất nhiều, phòng trong và phòng ngoài được ngăn cách bằng rèm hạt, trên ghế trà ở phòng ngoài có năm sáu hộp nhỏ khắc ký hiệu của Thải Vân Các.
Tam Nương mặc váy trong, đang ngồi xếp đống đồ lót xanh xanh đỏ đỏ, phát hiện Dạ Kinh Đường vào hơi dùng bả vai che đi tâm mắt hắn, tò mò hỏi:
"Chẳng phải huynh đến phủ Quốc Công với Thủy Nhi sao? Làm gì mà Thủy Nhi về sớm, còn trốn trong phòng không chịu ra thế? Ta mua cho nàng hai bộ đồ, còn tính bảo nàng ra thử."
Dạ Kinh Đường đóng cửa lại, đi đến chỗ Tam Nương ngồi xuống, giúp nàng xoa xoa vai.
"Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị Ngọc Hổ bắt gặp thôi."
Bùi Tương Quân sững sờ, quay đầu lại, trong mắt hiện lên rõ ngọn lửa hóng chuyện.
Nhưng mấy chuyện này, hỏi sâu quá không thích hợp, nàng ngẫm lại một lúc rồi gật đầu:
"Thì ra là thế, vậy tối nay nàng sẽ không dám làm càn nữa. À phải rồi, Phạm cô nương nói lúc huynh đến quận Tiêu Sơn bị thương, vết thương bây giờ thế nào rồi?"
Dạ Kinh Đường nghe vậy thì cởi áo choàng đen, lộ ra bộ ngực vẫn còn quấn băng:
"Chỉ là vết thương ngoài da, đã không còn cảm giác, có lẽ vài ngày nữa là hồi phục."
Bùi Tương Quân giúp hắn cởi áo choàng, sau đó cởi băng ra nhìn vết thương đóng vảy, lấy thuốc trị thương từ trong hộp thuốc, đỡ Dạ Kinh Đường nằm xuống đầu giường rồi giúp hắn bôi thuốc.
"Haizzzzz, đầu năm huynh đến, ta vốn định để huynh tu luyện cho tốt, đợi thêm hai ba năm nữa cánh cứng rồi mới thả huynh xông pha giang hồ. Giờ thì hay rồi, từ đầu năm đánh tới cuối năm, không phải chạy Đông chạy Tây thì là đang bôn ba trên đường."
Dạ Kinh Đường dựa vào đầu giường, nhìn gương mặt mỹ nhân nhẹ nhàng thì thâm bên cạnh, đưa tay lên vuốt nhẹ tóc mai nàng:
"Người giỏi việc nhiêu lắm, chuyện trên đời cũng chỉ có thế, hiện tại ta đã là người đứng thứ 3 trong Bát Khôi, dù có tiến lên cũng không còn nhiều việc để làm. Ta tranh thủ sang năm xong hết chuyện, sau đó về nhà làm một đại gia giàu có."
Bùi Tương Quân thấy Dạ Kinh Đường sờ mặt mình hai lần rồi ôm lấy gáy nàng kéo người sang, nàng cũng không nhăn nhó, cởi áo ngoài để lộ áo lót mẫu đơn nửa xuyên thấu.
Sột sột soạt soạt -
Dưới ánh đèn, cục bột trắng một tay cầm ẩn hiện dưới lớp vải mỏng hoàn toàn lộ ra trước mắt Dạ Kinh Đường.
Bùi Tương Quân cởi giày thêu, đứng dậy ngôi lên đùi Dạ Kinh Đường tiếp tục giúp hắn bôi thuốc, nghiêm túc nói:
"Chả trách cứ nghe các phu nhân khắp kinh thành nói 'Hối khiếu phu quân mịch phong hầư, mấy thứ như quyền lực, tiền tài hay danh vọng đủ là được, cứ cắm đầu đuổi theo chỉ lãng phí thời gian. Cuộc đời này còn dài, nếu sang năm huynh làm xong hết chuyện vậy thì tương lai làm gì đây? Sau này làm gì cũng phải chậm rãi, tập trung vào cuộc sống."