Chương 1258: Chưa Tới
Chương 1258: Chưa TớiChương 1258: Chưa Tới
Dạ Kinh Đường cảm giác được sự mềm mại của cặp chân lạc đà trên đùi, dùng tay giúp nàng giữ phụ trọng trước ngực rồi thuận miệng đáp:
"Ta biết rồi."
Mặt Bùi Tương Quân đỏ lên, hơi co rụt người lại:
"Đừng nhúc nhích, đợi bôi thuốc xong đã."
Dạ Kinh Đường xoa bóp hai cái rồi dừng lại, sau đấy nằm xuống tiếp tục bàn chính sự:
"Việc Trân thúc và Tống thúc mời chào nhân thủ ở cửa khẩu sao rồi? Quyết định khi nào đến quan ngoại mở đường?”
"Những thứ này huynh không cần quan tâm, trong lâu có thể xử lý. Chuyện bây giờ huynh cần làm là nghỉ ngơi thật tốt, không có việc gì làm thì đi đâu đó chơi."
"Phải rồi, ngày mai ta phải đến Ngọc Hư Sơn với Thái Hậu Nương Nương để thắp nén nhang, đầu xuân phải đi rồi, sợ không có thời gian."
"Ngọc Hư Sơn là tổ đình của Đạo gia, đến đó dạo chơi cũng là chuyện tốt. Thủy Nhi cũng đi chung à? Ta đoán mấy ngày này nàng không dám ở lại Giang Châu nữa."
"Đúng thế, muội có muốn đi cùng không?"
"Ta và Thái Hậu Nương Nương không thân, đi theo để làm gì, cùng Ngưng Nhi và Phạm cô nương ở lại thành dạo chơi không tốt hơn à. Huynh nhớ đi sớm về sớm, đầu xuân Ngưng Nhi và Bình Thiên Giáo Chủ có lẽ sẽ lại ra ngoài, cả hai gặp nhau ít mà xa nhau nhiều, trong lòng nàng chắc hẳn không thoải mái, có rảnh huynh nên ở cạnh nàng nhiều hơn chút."
Bùi Tương Quân nói chuyện phiếm một lúc thì cũng thoa xong thuốc. Nàng hôn lên môi Dạ Kinh Đường một cái, sau đấy cúi người xuống, vùi ác côn vào trong áo mỏng, bắt đầu xử lý thứ khác đang sưng lên.
Dạ Kinh Đường dựa vào đầu giường, muốn nói gì đó nhưng trong đầu lại có chút bay bồng, nghĩ nghĩ, vẫn là hạ rèm xuống.
Trưa hôm sau.
Hai chiếc xe ngựa đậu ngang nhau, dừng ở cửa phụ bên ngoài phủ Quốc Công, Dạ Kinh Đường vận một bộ hắc bào, đầu đội nón rộng vành, ăn mặc trông như một đại hiệp du ngoạn giang hồ đứng bên xe ngựa.
Qua được một lát, sau tường vây cao lớn của phủ Quốc Công truyền ra âm thanh có gì đó chuyển động, tiếp đó Chim Chim bay từ trên tường ra, đáp xuống trước mặt Dạ Kinh Đường, trong miệng còn ngậm đồ ăn làm bằng đường, trông như vừa tìm được bảo vật, thích thú đến mức muốn rung đùi.
Dạ Kinh Đường lấy đồ ăn làm bằng đường kia qua, vừa đi vừa xem xét, có thể thấy là một cây hồ lô hình cú, làm cực kì tinh xảo, hắn bèn dò hỏi: "Ngươi lấy cái này ở đâu?"
"“Chít chít...
Chim Chim vừa kêu vừa dùng cánh đập đập để ra hiệu, bảo tối hôm qua không có gì làm, nó bèn chạy tới bến tàu tìm trứng chần nước sôi chơi, trứng chần nước sôi cho nó cái này.
Dạ Kinh Đường hiển nhiên biết nó nói gì, hôm qua lúc hắn đang đi trên đường quả thực thấy Vân Ly mua đồ ăn làm bằng đường gần Băng Đà Đà, không ngờ cũng mua cho hắn một cái.
Dạ Kinh Đường khẽ cười thâm, bởi vì đồ ăn làm bằng đường không giữ được lâu, không ăn ngay sẽ lãng phí tâm ý của Vân Ly, thế nên hắn liên đưa lên miệng liếm.
Nhớ lại khi còn bé ở Hồng Hà Trấn, nghĩa phụ đã từng mua cho hắn đồ ăn làm bằng đường, lúc trước hắn cảm thấy chỉ con nít mới ăn những thứ này, hắn không thể nào dậy lên hứng thú, cũng không nếm ra hương vị đặc biệt gì từ nó.
Bây giờ lớn thành người lại đi ăn mấy món dành cho con nít, đã vậy khi ăn vào cũng cảm giác được hương vị của nó.
Dạ Kinh Đường âm thầm cảm khái, sau tường vây lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng hai mẫu tử đang trò chuyện:
"Xa nhà phải đến chào hỏi một tiếng trước, con lớn như vậy rồi, còn là Thái Hậu, sao cứ hùng hùng hổ hổ như khi còn bé..."
"Mẫu thân, tự con có chừng mực, lần đi này không xa, mấy ngày thôi là trở về..."
"Hộ vệ mang mấy người?"
"Mang theo Dạ Kinh Đường và Tuyên Cơ Chân Nhân, không đi đường rẽ nên không cần hộ vệ, lúc lên đường gọn nhẹ thì khi trở vê cũng sẽ nhanh hơn chút..."...
Dạ Kinh Đường thấy vậy giấu đi đồ ăn làm bằng đường, đảo mắt nhìn về phía hông cửa, lát sau hắn liên thấy một hàng dài nữ nhân bước ra.
Dẫn đầu là Triệu phu nhân và Thái Hậu Nương Nương, đằng sau là tẩu tử và cháu dâu... , Hồng Ngọc đi trước, trong tay cầm theo tay nải, ăn mặc giống tiểu nha hoàn đi theo tiểu thư vào miếu dâng hương.
Hôm nay Thái Hậu Nương Nương không mặc phục hoa mỹ quý khí thường ngày, thay vào đó là tà áo Giang châu, vấn tóc đổi thành kiểu dáng của các cô nương chưa xuất giá, quả nhiên là mỹ như châu như ngọc, xinh đẹp tựa hoa, thế nhưng vẫn có khí chất từng trải qua nhiều năm tháng, lúc bước đi vẫn mang dáng đoan trang ổn trọng tạo cảm giác tương phản.
Thái Hậu Nương Nương đi ra cửa phụ, thấy Dạ Kinh Đường chờ bên ngoài, mẫu thân ở bên cạnh cũng không dám thể hiện quá thân mật nữa, liền quay người tìm kiếm Thủy Nhi, kết quả phát hiện ngoài cửa chỉ có một chiếc xe ngựa trống không, những người khác không thấy đâu.
Thái Hậu Nương Nương hơi sững sờ, dò hỏi:
"Thủy Nhi còn chưa tới?"