Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1274 - Chương 1274: Giả Thắng Tử

Chương 1274: Giả Thắng Tử Chương 1274: Giả Thắng TửChương 1274: Giả Thắng Tử

'Ha ha...

"Ngươi còn dám cười?”

Ánh mắt Tuyền Cơ Chân Nhân lạnh lẽo, làm ra tư thế chiết kiếm.

Dạ Kinh Đường thu lại tiếu dung, làm ra dáng vẻ đường đường chính chính: "Khục... đã hiểu, lần sau sẽ không chiếu theo lệ này nữa."

"Hừ...'

Ào ào, hồ nước gợn sóng từng trận, nhẹ giọng thì thầm cũng không biết tiếp tục bao lâu.

Một bên khác.

Hắc Thạch Quan, hơn trăm dặm, vùng liêu nguyên.

Vù vù.

Hàn phong như đao, lôi cuốn vô biên tuyết bay, quét qua chiến trường tuyết trắng mênh mang.

Sáu con tuấn mã gian nan tiến lên trong đất tuyết, cầm đầu là một chiếc đèn lồng lay động theo gió, toàn bộ đội ky mã trong màn đêm trông tựa như thuyền đón gió bạo tiến lên trong biển sâu vô biên, có thể bị cuồng phong sóng lớn nuốt hết bất cứ lúc nào.

Giả Thắng Tử câm đèn lồng đi đằng trước, ngồi trên lưng ngựa mò mẫm con đường, cho dù võ nghệ hơn người cũng có chút mỏi mệt, năm người phía sau cũng giống như thế.

Một trận chiến diễn ra ở Thành Tây, sau đó Bắc Lương điều động mấy chục tên cao thủ giang hồ đến, cơ hồ toàn quân bị tiêu diệt, chỉ có bọn người Tào A Ninh dựa vào biên giới trái phải vững vàng thi triển đấu pháp nhảy ta, thành công trốn khỏi tìm đường sống.

Mặc dù đám người có thể đào tẩu là nhờ Dạ Kinh Đường ngầm thả lưới nhưng đề phòng Bắc Lương sinh nghi dẫn đến nội gián bại lộ, chuyện đuổi đánh không thể quá qua loa.

Bọn người Tào A Ninh sau khi thoát khỏi Thành Tây, gân trăm quân tinh nhuệ Hắc Nha và Lục Phiến Môn từ Vân An đuổi tới, Dạ Đại Diêm Vương thậm chí còn hạ giang hồ diệt sát lệnh để môn phái các nơi ngăn chặn.

Những người này không biết thân phận nội gián của Tào A Ninh, truy sát thật, vì thế sáu người chỉ có thể một đường hướng về phía Tây, chạy trốn tới hoang nguyên ở Tây Nam Lương Châu trước, sau đó trốn vào Hồng Sơn, trèo đèo lội suối vây quanh Sa Châu, lại từ Hoàng Minh Sơn ngược dòng, mới thành công vê tới chư bộ Tây Hải.

Trèo đèo lội suối trốn tránh gần một tháng mới trở lại hạ cảnh Tả Hiền Vương, sáu người gần như đã hao hết tinh khí thân nhưng có thể còn sống trở về đã tính là vạn hạnh, sáu người cũng không kêu khổ, chỉ là có chút lo lắng trở về giao phó thế nào.

Sáu người ở vùng liêu nguyên, cũng chính là nơi xảy ra trận chiến cuối cùng diệt tộc Trì Bộ năm đó, đi về phía trước hơn hai trăm dặm sẽ đến Bình Di Thành, sau đó chính là Hồ Thiên Lang.

Thấy sắp trở lại nơi đóng quân, mặt Giả Thắng Tử càng lúc càng buồn bã, khi đi đến đồi tuyết, tung người xuống ngựa quay đầu lại nói: "Trở vê nên phục mệnh vương gia như thế nào?"

Tào A Ninh tung người xuống ngựa, lau mồ hôi trên mặt: "Hoa Linh đã chết, chúng ta có thể còn sống quay về để bảo tồn lực lượng đã là dốc hết toàn lực, vương gia sẽ không trách tội."

Giả Thắng Tử thở hổn hển, trâm mặc một lát rồi ngôi xuống mặt tuyết, nhìn vê phía năm thủ hạ lành lặn không chút tổn thương: "Thụ mệnh một mình xâm nhập, ẩn nấp trong kinh thành Đại Ngụy, ám sát Dạ Kinh Đường phía Tây, ngay cả bậc kiêu hùng như Hoa Linh cũng chết, sáu người chúng ta lại bình an trở về, ngay cả da đều không chút xước."

"Nếu chuyến này không phải lão phu dẫn đầu, lão phu đều sẽ nghi ngờ mấy người chúng ta là nội gián Đại Ngụy, cố ý được Đại Ngụy thả về."

"Đế vương chi đạo, quan trọng thà giết lâm còn hơn bỏ sót, cao thủ Bạch Kiêu Doanh dưới trướng vương gia nhiêu như mây, hoàn toàn không thèm để ý sáu tiện mệnh chúng ta, lần này đi, nếu là vương gia và năm cao thủ Bạch Kiêu Doanh chỉ e cũng phải trải qua ngàn vạn hiểm nguy mới trốn về đến nơi, kết quả bị Tả Hiền Vương chém đầu thị chúng, suy nghĩ một chút nói: "Bằng không chúng ta đi đầu quân cho Nam Triều?"

Tào A Ninh tốn bao sức lực mới chạy về, nghe muốn trở về quy hàng lập tức nổi nóng: "Nói hươu nói vượn. Trước không nói ta và Thiên Ứng là người Đại Ngụy tất phải giết, chúng ta công khai ám sát Dạ Kinh Đường ở Thành Tây, nếu không treo đầu chúng ta ở Hắc Nha, mặt mũi Dạ Kinh Đường vứt đi đâu? Nam Triều ngay cả Hoa Linh cũng không lưu, sẽ để ý mấy tiện mệnh chúng ta sao?"

"Về phần chư bộ Tây Hải sẽ càng như vậy, đê phòng dẫn lửa thiêu thân, các bộ lạc Tây Hải phát hiện chúng ta, chắc chắn sẽ đưa chúng ta đến Nam Bắc lưỡng triều, trừ vương gia ra, trong thiên hạ này không ai hay thế lực nào thu lưu chúng ta."

Đám người thấy vậy, tự nhiên đều trâm mặc.

Hai triều Nam Bắc, chư bộ Tây Hải cũng không dám đi, như vậy thế gian này không có chỗ dung thân, lối thoát duy nhất chính là nghĩ đơn giải, sau đó nghe theo mệnh trời.

Giả Thắng Tử vuốt ve ngón tay, đang tự hỏi có nên quy ẩn sơn lâm hay không, Hứa Thiên Ứng đứng cách đó không xa chợt nhíu mày nhìn đất tuyết phía Đông Bắc.

Lúc này, nắng sớm dần dân sáng lên, vạn dặm tuyết bay, mặc dù tâm nhìn rõ rất ngắn nhưng xét nhãn lực, Giả Thắng Tử vẫn có thể miễn cưỡng thấy rõ vài thứ.

Chỉ thấy hơn nửa dặm, nơi đồi tuyết chắn gió lộ ra nham thạch màu đen, kế hở tảng đá có một ít cỏ khô, ở giữa còn kẹp lấy vòng lục sắc.
Bình Luận (0)
Comment