Chương 1276: Đây là ngụy biện kiểu gì?
Chương 1276: Đây là ngụy biện kiểu gì?Chương 1276: Đây là ngụy biện kiểu gì?
Tào A Ninh hồn bị dọa rơi mất một nửa, vùi đầu phi nước đại không chút dừng bước: "Yên tâm, Hứa Thiên Ứng là đích truyền của Lục Tiệt Vân, đuổi không kịp thì vĩnh viễn đừng hòng sờ đến góc áo hắn, nếu thẹn quá hoá giận kiên quyết tìm bằng được, không chừng hắn còn có thể chờ đến cơ hội phản sát, đó là người nào? Ngươi nhìn ra chưa?"
Giả Thắng Tử là một trong số phụ tá Tả Hiên Vương, hiểu rất rõ giang hồ Bắc Lương, hơi suy tư: "Côn pháp tựa như Dạ Xoa Côn, Thiên Tân Đạo Hải Bang côn pháp, mười mấy năm trước, Hải Bang bị triều đình tiêu diệt, chỉ có bang chủ Điền Vô Lượng chạy thoát không rõ tung tích."
Hải Bang cho dù ở hai triều Nam Bắc cũng gân như hải tặc cướp thuyền, bị tiêu diệt không phải chuyện hiếm, Tào A Ninh cau mày nói: "Thủ lĩnh Hải Bang Bắc Lương lợi hại như vậy sao?"
"Thiên Tân Đạo nếu không bị Quân Thiên Phủ chèn ép, Điền Vô Lượng có thể xưng bá, cho tới bây giờ còn sống, ngay cả Hứa Thiên Ứng đều đuổi không kịp, ta đánh giá là năm đó hắn thụ ám thương không khỏi!"
Giả Thắng Tử nói tới chỗ này, bỗng nhiên nhận ra được cái gì, ngừng chân nói: "Tuyết Hồ Hoa nở, hắn đang giữ Tuyết Hồ Hoa, nhất định phải diệt khẩu để tránh tin tức truyền ra ngoài."
Đầu óc Giả Thắng Tử vô cùng linh hoạt, cũng được xưng tụng là người trung thành tuyệt đối, nhưng lúc này quyết sách hiển nhiên có chút không ổn.
Tào A Ninh không ngoảnh đầu lại, phi nước đại nói: "Bây giờ về, ai diệt khẩu ai? Mau đi về báo tin tức để vương gia phái người đến xử trí..."
Giả Thắng Tử nghĩ cũng có lý, lập tức không nói thêm lời nào, theo Tào A Ninh chạy như điên đến Bình Di Thành.
Phương đông hửng sáng, bên ngoài đạo quán, trong rừng trúc, lần lượt vang lên tiếng chim hót không u.
Trong căn phòng ở hậu viện, Hồng Ngọc còn đang say ngủ, mà rạng sáng bị giày vò tỉnh cả ngủ, Thái Hậu Nương Nương vẫn ôm ngực nằm nghiêng trên gối lắng nghe gió thổi cỏ lay phía ngoài.
Sao còn chưa trở lại, không phải trên sách nói hai khắc đồng hồ là xong việc, Dạ Kinh Đường lâu như vậy sao...
Vẫn là Thủy Nhi không còn mặt mũi gặp bản cung, không định trở về phòng, suy nghĩ lung tung như thế cũng không biết qua bao lâu, trong viện rốt cục truyền đến động tĩnh.
Đạp đạp đạp kẹt kẹt -
Cùm cụp.
Tiếng vào nhà đóng cửa.
Ánh mắt Thái Hậu Nương Nương khẽ động, chống lưng nhìn ra phía ngoài sau đó nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, mang giày thêu ra cửa, đi tới đằng sau nhà chính, nghiêng tai lắng nghe.
Trong phòng vô thanh vô tức, không có cái tiếng tiếng động gì. Thái Hậu Nương Nương hơi nghi hoặc, ngẫm lại, làm ra dáng vẻ nhất quốc chi mẫu đoan trang, đẩy cửa ra quan sát bên trong.
Nhà chính là khuê phong Tuyền Cơ Chân Nhân sống từ thuở nhỏ, treo không ít thư họa trên tường, còn có hồ lô rượu cất giữ, binh khí và vật trang trí, bên trong là một cái giường.
Thái Hậu Nương Nương nhìn giường, thấy Thủy Nhi ngả đầu gối trên giường, chân khoác lên mép giường, gương mặt chôn trong đệm chăn không nhúc nhích.
Thái Hậu Nương Nương thấy thế, còn tưởng Thủy Nhi không muốn tiếp chuyện nàng, lập tức có chút khó chịu tiến tới trước mặt, ngồi bên mép giường, dùng tay vỗ vào đường cong ngạo nghễ của nàng: "Ngươi làm gì vậy? Còn không muốn tiếp chuyện bản cung?"
"Hô..."
Tuyên Cơ Chân Nhân thở phào một cái, hữu khí vô lực quay đầu sang, lộ ra gương mặt buồn ngủ: "Ta ngủ một lúc, có việc tỉnh dậy mới nói."
Thái Hậu Nương Nương quan sát tỉ mỉ, thấy gương mặt Thủy Nhi bề ngoài lao lực một đêm, cả đầu ngón tay cũng chẳng muốn động, không khỏi nghi ngờ nói: "Ngươi đã làm gì ?"
"Làm..."
Môi Tuyền Cơ Chân Nhân khẽ nhếch lên, lại vùi mặt vào trong chăn, trâm ngâm đáp: "Người không biết sao, còn hỏi cái gì, người cũng đừng chê cười, chuyện sớm hay muộn, người đều chạy không thoát."
Thái Hậu Nương Nương biết mình chạy không thoát nhưng nàng xem trên Diễm Hậu Bí Sử viết, nữ nhân gia bị tưới nhuần, hẳn là đầy mặt xuân quang, ăn tủy biết vị mới biết liếm nó cũng ngon, sao Thủy Nhi lại giống như vừa bị cực hình xong vậy?
Thái Hậu Nương Nương âm thầm suy nghĩ, cúi người tiến đến trước mặt nói: "Tự ngươi động hay sao?”
Tuyền Cơ Chân Nhân sau đó đúng là tay làm hàm nhai, nghe hỏi thăm trực tiếp như vậy, không biết trả lời thế nào, cúi đầu buồn bực không lên tiếng.
Thái Hậu Nương Nương trong lòng cực kỳ tò mò, thấy Thủy Nhi chịu tội cũng không quá khó xử, giúp tháo giày rồi kéo chăn lên, hai người cùng nhau chui vào bên trong, lặng lẽ hỏi thăm: "Chuyện này, ừm, là cảm giác gì?"
"Người muốn biết, ban đêm ta gọi Dạ Kinh Đường tới, để người tự mình thể nghiệm một chút."
"Xì, ngươi cho rằng ta giống như ngươi? ... không đúng, Dạ Kinh Đường đâu?"
"Đi luyện công?”
"Hắn ngủ cũng không ngủ, chạy đi luyện công?"
Tuyên Cơ Chân Nhân buồn ngủ, thuận miệng đoán mò: "Thức đêm thương thân, tập võ cường thân, thức đêm tập võ, dĩ nhiên là thăng bằng..."
"Ừm? Cái này là kiểu ngụy biện gì... Thủy Nhi?"