Chương 1277: Gì Đấy?
Chương 1277: Gì Đấy?Chương 1277: Gì Đấy?
Thái Hậu Nương Nương còn muốn hỏi hai câu lại phát hiện Thủy Nhi nói xong đã không còn âm thanh gì, trực tiếp ngủ thiếp đi, trong lòng không khỏi chặc lưỡi, cũng không đánh thức, chỉ cẩn thận quan sát tình huống chiến tổn của Thủy Nhi...
Cùng lúc đó, Ngọc Hư Quan.
Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, Dạ Kinh Đường phi thân vượt qua núi non trùng điệp đi tới chủ phong, mặc dù Thủy Nhi vất vả một đêm nhưng đẳng sau đều là Thủy Nhi chơi đùa nên hắn cũng không mệt mỏi, thậm chí có chút thân thanh khí sảng.
Thời gian còn sớm, Dạ Kinh Đường vốn cho rằng Ngọc Hư Quan ở trên núi cao chắc hẳn bóng người thưa thớt yên lặng như tờ, nhưng đi đến Ngọc Hư Quan lại phát hiện ngoài cửa đạo quán đầy khách hành hương dậy sớm tới thắp hương, nhìn ra được chừng hai, ba trăm người, cũng không biết là mấy canh đã bò lên.
Dạ Kinh Đường vốn muốn đi Ngọc Hư Quan thắp một nén nhang, nhìn thấy cảnh này, đương nhiên không tiện chen lấn, trực tiếp vòng qua đạo quán tới rừng trúc phía sau núi.
Trên núi rời xa trần thế, đạo sĩ ở đây tu hành đều là mặt trời lặn thì nghỉ, đương nhiên cũng dậy sớm, xung quanh rừng trúc có thể nhìn thấy một vài đạo nhân chậm rãi luyện Thái Cực Quyền.
Dạ Kinh Đường thuận đường cũ đi vào cạnh hồ nước, xa xa đã nhìn thấy đạo đồng gặp phải hôm qua đang đứng trung bình tấn bên hồ nước, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng động tác cực kỳ chuẩn.
Hôm qua tắm rửa, Thủy Nhi có nói chút tình hình, Dạ Kinh Đường biết mai hoa thung này đặc biệt chuẩn bị cho hắn, cũng biết đạo hiệu của đạo đồng này là Hoa Dương, đi lên trước mặt hô gọi: "Hoa Dương đạo trưởng."
Hoa Dương mới tám chín tuổi, sinh ra ở vùng nông thôn Nhai Châu, sáu tuổi được Lữ Thái Thanh mang lên phía sau núi, không có xuống núi, mặc dù nghe danh Dạ Kinh Đường nhưng lịch duyệt quá ít, trước mắt cũng không hiểu người quân tử trước mặt chỉ yếu hơn so với sư phụ hắn một chút, địa vị giang hồ hùng mạnh cỡ nào.
Bởi vậy Hoa Dương biết Dạ Kinh Đường là ai, cũng không phản ứng quá lớn, chỉ quay đầu lại nói: "Dạ đại hiệp tới sớm thế."
"Nhất nhật chi kế tại vu thần ma, không phải ngươi cũng tới sớm sao."
"Ai, ta ngủ thêm một lúc, sư phụ cầm thước đứng ở cửa ra vào, không dậy không được "
Dạ Kinh Đường đến bên cạnh Hoa Dương, nghe nói như vậy hơi dậm chân, nghiêng đầu nhìn, trong lòng nhớ tới mười năm trước.
Mười năm trước hắn cũng tám chín tuổi, chiều cao không khác gì Hoa Dương mấy, bởi vì tập võ quá khổ, mỗi ngày gần như đều bị nghĩa phụ câm gậy đuổi đánh luyện công.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lúc ấy hắn không quá hiểu, bây giờ mới phát hiện, gặp được một sư phụ có trách nhiệm ở tuổi thích hợp là chuyện may mắn cỡ nào.
"Thưở nhỏ không ăn chút khổ cực, trưởng thành sao có thể tiêu dao, ngươi khá may mắn, ta lúc đó, nếu đứng trung bình tấn mà dám lắc một chút sẽ bị cha ta cầm gậy đuổi đánh mấy con phố."
Hoa Dương yên lặng đứng trung bình tấn: "Ta cũng giống vậy, sư phụ xuất quỷ nhập thần, luyện tốt không gặp người, nếu luyện không tốt lập tức từ phía sau lưng xuất hiện đập bả vai, với lại ta muốn luyện đến trình độ Dạ đại hiệp thì cân mấy năm?"
Dạ Kinh Đường cảm thấy thiên phú của đạo sĩ phi phàm, chỉ cần nửa đường không gặp chuyện, tương lai trở thành chưởng giáo Đạo Môn không thành vấn đề, suy nghĩ một chút nói: "Luyện đến trình độ của ta bây giờ ít nhất tâm mười năm. Tập võ không thể chỉ vì cái lợi trước mắt, trước hai mươi tuổi thân thể còn đang phát dục, thông thường không nên gia nhập giang hồ, ta vì tình thế bức bách, nếu không phải cha ta mất sớm, đoán chừng bây giờ còn ở biên quan kiếm sống..."
"A, hôm qua ta nghe nói, Tuyền Cơ sư cô đính hôn với Dạ đại hiệp, vậy sau này chẳng phải ta nên gọi ngươi là cô phụ sao?”
'Ây..."
Dạ Kinh Đường tính toán lại thì đúng là như vậy, nhưng cảm giác rất kỳ quái, lắc đầu nói: "Người xuất gia không quan trọng những này, sau này hãng nói đi."
Hoa Dương khẽ gật đầu, vốn muốn tiếp tục nghiêm túc đứng trung bình tấn, kết quả lập tức phát hiện Dạ Kinh Đường phi thân nhảy lên mai hoa thung, không ổn, lại nghi ngờ nói: "Dạ đại hiệp, sao chân ngươi mềm nhữn vậy? Hôm qua không phải như vậy nha..."
rà
Dạ Kinh Đường bị Mị Yêu chà đạp một đêm, chân không mềm mới lạ, lập tức thu tay lại đứng trung bình tấn, vận chuyển Dục Hỏa Đồ điều chỉnh cơ bắp: "Vừa rời giường, còn chưa làm nóng người. Luyện công cho tốt, tập trung vào."
Hoa Dương cũng không hỏi nhiều nữa, từng người đón ánh nắng sáng sớm nhạt, bắt đầu nghiêm túc hít thở điều khí.
Vân An Thành.
Gần cuối năm, trong kinh thành bao phủ trong làn áo bạc, càng ngày càng náo nhiệt, trên ngàn vạn con phố và quảng trường treo đầy đèn lồng đỏ, trong hoàng thành cũng thế, nhưng vì Nữ Đế và Thái hậu đều không ở đây, chỗ sâu trong cung thành vẫn hơi có vẻ hiu quạnh.
Bên trong Thái Hoa Điện, thương nghị xong việc vặt năm trước, văn võ bá quan lần lượt bước ra khỏi điện, rời khỏi hoàng thành.