Chương 1280: Gửi thư!
Chương 1280: Gửi thư!Chương 1280: Gửi thư!
Trên núi không tranh quyên đoạt thế, cuộc sống nhàn nhã an bình rất dễ khiến cho người ta quên mất thời gian trôi qua.
Dạ Kinh Đường ở bên ngoài Nam chinh Bắc chiến gần một năm bỗng nhiên rảnh rỗi, trở lại đi ngủ, luyện công, cuộc sống tạo thành một đường thẳng tắp, sau khi ở vài ngày, chậm rãi thích cuộc sống đơn điệu mà thuần túy này.
Mỗi sáng sớm, trời vừa ló rạng, rời giường đến rừng trúc phía sau Ngọc Hư Quan, cùng luyện công với Hoa Dương chất tử, hắn nhảy mai hoa thung mậệt lử, xuống luyện một vài quyền cước, còn ngẫu nhiên dùng gậy gỗ luận bàn với Hoa Dương một chút.
Nhìn Hoa Dương ngao ngao giơ chân, hắn liền cảm nhận được khoái cảm lúc nghĩa phụ hành hạ người mới năm đó.
Thái Hậu Nương Nương ở trên núi cũng quên mất chuyện phiền não bên ngoài, mỗi ngày theo Thủy Nhi đi dạo khắp nơi, đến giờ cơm còn đích thân xuống bếp, đi hơn mười dặm đường núi tới đưa cơm cho hắn, bất quá vì không khiến người ta sinh nghi, lấy cớ vẫn là qua dâng hương thuận tiện đến xem.
Tới ban đêm thì đơn điệu một chút, sức chiến đấu của Thủy Nhi quá thấp, bị giày vò một lần, vài ngày cũng không dám đốt, cũng sợ quấy nhiễu hắn ban ngày tập võ trau dồi, vì thế mỗi ngày hắn trở về đều chui vào phòng Thái Hậu Nương Nương, cũng may Noãn Thủ Bảo biết thương người, mỗi ngày đều kéo Thủy Nhi vào trong phòng hắn, tính được cách hai ba ngày vẫn có thể thả lỏng một lần.
Thời gian khác, Dạ Kinh Đường đều thức trắng đêm ngồi xuống, suy nghĩ ngày kế tiếp cảm ngộ võ học, mặc dù khảo đề chín mai hoa thung rất khó nhưng ổn định lại tinh thân ngày qua ngày khổ luyện, cộng thêm ngộ tính siêu phàm, tiến bộ có thể thấy rõ rệt, gân như mỗi ngày đều cảm thấy sự tiến bộ.
Dạ Kinh Đường không tiện miêu tả trạng thái đó, khí mạch, cơ bắp, bản năng đều điều chỉnh đến cảnh giới nhất định, lĩnh ngộ được một cỗ cảm giác xe nhẹ đường quen, ngày xưa Thần Kinh Đao Long Khí Kiếm cũng không còn thần khí, chỉ cần nghĩ là có thể bắt được thời cơ, thi triển ra dưới điều kiện hợp lý nhất.
Nhập gia tùy tục, dưới bất kỳ tình huống nào đều có thể tìm kiếm được pháp môn phù hợp nhất, không tuân theo mạch lạc vận khí cố định thì đã có khí tượng phản phác quy chân.
Nhưng so với nhập thánh, Dạ Kinh Đường cảm giác còn kém một đoạn, dù là so với Tả Hiền Vương, hay là so với Băng Đà Đà, uy lực của khí kình hắn bộc phát vẫn yếu hơn mấy phần.
Dạ Kinh Đường hiểu cái này có liên quan đến 'Công lực, bên trong là kình, bên ngoài là lực, Long Tượng chi lực của hắn, ngoại lực đương nhiên không cần luyện thêm, mà nội kình, thứ này chỉ có thể dựa vào tháng ngày tích lũy lắng đọng, hoặc là Thiên Lang Châu hội tụ tinh khí thần, hộ kinh khuếch mạch thần vật để thăng cấp.
Dù sao hắn vẫn còn rất trẻ, luyện Nội Gia Tam Đồ không lâu, còn thiếu một tấm, dựa vào hai viên Thiên Lang Châu kéo công lực đi lên, có thể đánh đến bây giờ, thiên phú đã được tính xưa nay chưa từng có, muốn đi xoay cổ tay với những lão quái trên sơn động năm sáu mươi tuổi một lát quả thật hơi khó.
Dù sao có thể đi đến Võ Thánh đều là nhất đại thiên kiêu, ai không có điểm cơ duyên bàng thân chứ?
Võ Thánh hai triều Nam Bắc không phải chưởng giáo Phật gia, quốc sư một nước thì chính là truyền nhân Mặc Gia, bá chủ Bắc Hoang, ngay cả hạng chót như Tả Hiên Vương tay cũng nắm giữ tài nguyên tốt nhất chư bộ Tây Hải, coi Tuyết Hồ Lâm là hậu hoa viên nhà mình.
Băng Đà Đà thiên phú ngoài sức tưởng tượng như vậy, cũng bởi vì là Bình Thiên Giáo Chủ, trên tay không có quá nhiều tài nguyên nên bị chèn ép nhiều năm không thể đi lên.
Trên tay hắn, tài nguyên có thể dùng nhiều hơn Băng Đà Đà, nói tài lực và vật lực đệ nhất của Đại Ngụy nuôi hắn cũng không đủ, nhưng thời gian quá ngắn ngủi, muốn nghiền ép những lão yêu quái này vẫn phải tiếp tục luyện.
Ý thức đến điểm ấy, Dạ Kinh Đường không tiếp tục yêu cầu cao xa phải nhanh chóng vượt qua mai hoa thung, bắt đầu sắp xếp thời gian ngồi xuống luyện công, để nội kình đuổi kịp, tránh cuối cùng đi lệch chuyên môn nghiêm trọng, sáng tạo võ học đủ rồi nhưng điều khí ngưng thần không nhịn được, đánh nhau căn bản vượt quá khả năng.
Mỗi ngày, một nửa thời gian luyện công, một nửa thời gian nghiên cứu mai hoa thung, tốc độ vượt ải chắc chắn sẽ chậm hơn rất nhiều.
Dạ Kinh Đường lúc đầu đoán chừng phải mười ngày nửa tháng, giờ phát hiện thật ra cũng không khó như thế, không phân tâm nhiều mà tập trung động não, sáu bảy ngày gần như may ra qua, nhưng cuối cùng vẫn luyện nửa tháng mới có hiệu quả.
Thời gian nhoáng một cái đã đến hạ tuần tháng chạp, bầu trời âm u, xem ra trên núi sắp có tuyết rơi.
Rừng trúc phía sau Ngọc Hư Quan, Hoa Dương bưng bát cơm, ngồi xổm bên cạnh tổ chim đã chất cao cỡ nửa người, nhìn đầm nước không chuyển mắt.
Chim Chim xù lông từ lỗ tròn trên tổ chim thăm dò, nhìn lá trúc trên trúc kệ, thoạt nhìn là đã chuẩn bị sẵn sàng chế giêu Đường Đường.