Chương 1279: Nhiệm Vụ
Chương 1279: Nhiệm VụChương 1279: Nhiệm Vụ
Đông Phương Ly Nhân ngồi xuống ghế được thị nữ lau chùi, ngẫm nghĩ, hơi đưa tay: "Miễn lễ, Tào tổng quản có chuyện gì cầu kiến bản vương? Có phải là ở chỗ này không thoải mái?"
Tào công công hoàn toàn chậm rãi như trước đây, giọng nói bình thản: "Gần đây lão nô đọc qua sử cũ tiền triều, nhớ tới một chuyện quan trọng. Năm nay là năm Quý Mão, năm Quý Mão giáp trước đó chính là hồi cuối Tam quốc loạn chiến, Yến Cung Đế trốn vào Nam Tiêu Sơn, thái tổ thu phục Đông Hàn Châu, Bắc Lương đánh lén Vương Đình Tây Bắc khiến Vương Đình Tây Bắc không gượng dậy nổi..."
"Sau khi Vương Đình Tây Bắc bị đánh lén, Thiên Lang Vương từng xin giúp đỡ từ Đại Ngụy, ý muốn mượn Ngụy diệt Lương. Nhưng sau đó Bắc Lương trả lại địa phận bốn quận Yến Châu, còn đưa thái tổ sáu cân Tuyết Hồ Hoa để cứu chữa binh sĩ tổn thương trong chiến loạn, cộng thêm Đại Ngụy bách phế đãi hưng cần nghỉ ngơi lấy lại sức, cuối cùng thái tổ hoà đàm với Bắc Lương, cũng không xuất binh..."
Đông Phương Ly Nhân làm tử đệ Hoàng tộc, đối với lịch sử khai quốc đương nhiên khá am hiểu, gật đầu đáp: "Đúng là như thế, Tào tổng quản có ý gì?"
Tào công công tiếp tục nói: " Tuyết Hồ Hoa là Bắc Lương cướp từ Trì Bộ, vì mới ngắt một năm trước, tôn lượng cực lớn cho nên thu hoạch tương đối khá."
"Dựa theo kinh nghiệm tiền triều tranh đoạt Tuyết Hồ Hoa, Tuyết Hồ Hoa sáu mươi năm mới nở một lần, có đôi khi sớm một hai năm, có đôi khi muộn một hai năm nhưng chưa hề xảy ra ngoại lệ. Lần trước Tuyết Hồ Hoa nở đã qua sáu mươi mốt năm."
Tuyết Hồ Hoa sáu mươi năm mới nở hoa, mấy năm gần đây triêu đình cũng mật thiết chú ý đến, nhưng Tuyết Hồ Lâm ở hậu hoa viên Tả Hiền Vương, trông coi đều là tâm phúc, muốn quan sát tình hình của Tuyết Hồ Lâm gần như không có khả năng, chỉ có thể quan sát cây hoa hoang dại ở bờ Hồ Thiên Lang để phán đoán tình huống.
Đông Phương Ly Nhân nghe được những này, suy nghĩ một chút nói: "Thánh thượng trước khi vào mùa đông đã điều động mật thám lục soát ven bờ Hồ Thiên Lang nhưng Hồ Thiên Lang quá rộng, tuần sát lại nghiêm mật, trước mắt chưa có tin tức truyền về."
Tào công công khẽ vuốt cằm, không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Lão nô là gia phó Đông Phương thị, mặc dù không nghe trưởng công chúa điều lệnh nhưng Tuyết Hồ Hoa ban ơn cho tử tôn Đông Phương thị sáu mươi năm, cho dù ai kế thừa hoàng vị thì vật này cũng không thể thiếu, lão nô không thể ngồi xem chuyện này xảy ra sai sót."
"Hôm nay cầu kiến nhị công chúa là muốn lĩnh mệnh đi quan ngoại xử lý việc này, nếu năm nay hoa không có nở, sang năm lão nô cũng sẽ đem Tuyết Hồ Hoa về Vân An."
Đông Phương Ly Nhân nghe thấy Tào công công xin lệnh muốn làm việc cho triều đình, trong lòng cũng không bất ngờ, dù sao Tuyết Hồ Hoa cầm về cũng không phải là của hai tỷ muội các nàng mà phải nhập vào quốc khố Đại Ngụy, thuộc về mấy đời đế vương tiếp theo của Đông Phương thị, Tào công công làm quản gia, có thể không làm việc cho Nữ Đế nhưng chuyện liên quan đến con cháu đời sau Đông Phương gia, hắn vẫn phải làm. Tào công công làm nội tổng quản cả đời chưa hề xảy ra sơ suất, làm việc khiến Đông Phương Ly Nhân yên tâm, nhưng nàng biết Tào công công vốn không muốn sống, chỉ muốn xả thân lấy nghĩa, nếu đi đoạt Tuyết Hồ Hoa chắc chắn là đốt sạch một giọt máu cuối cùng, liều chết lấy nhiều một chút về cho tử tôn Đông Phương thị, để cả đời này đến nơi đến chốn.
Suy cho cùng Đông Phương Ly Nhân không phải đế vương, không có tâm địa quả quyết như đế vương, thuở nhỏ được Tào công công dạy võ nghệ, biết rõ đối phương ôm tử chí đâu thể bình tĩnh gật đầu, thêm chút đắn đắn đo sau đó mở miệng: "Việc này bản vương sẽ nói rõ với Thánh thượng, qua mấy ngày lại trả lời Tào tổng quản."
Tào công công khom người nói: "Thời gian không đợi ai. Tính tình trưởng công chúa lão nô biết, lòng có do dự nhưng thân là đế vương, vì đại cục suy nghĩ vẫn sẽ đồng ý."
"Điện hạ là nhiếp chính vương, nên thay trưởng công chúa phân ưu, những chuyện này điện hạ làm chủ hoặc để Lý tướng làm chủ, sau đó nói lại, có lẽ trưởng công chúa sẽ trách cứ các ngươi nhưng việc đến nước này không còn cách nào khác, trong lòng sẽ dễ chịu rất nhiều."
"Điện hạ để trưởng công chúa quyết sách, trưởng công chúa lại có thể thế nào?"
Đông Phương Ly Nhân bị một câu nói đó hỏi không biết trả lời làm sao, trong lòng đã hiểu ý của Tào công công —— ác nhân muốn thần tử tự giác đi làm, không thể để cho quân chủ tự mình hạ lệnh làm ra chuyện đẩy trung thần lương tướng vào chỗ chết.
Đông Phương Ly Nhân đã hiểu đạo lý nhưng vẫn không lập tức trả lời chắc chắn, đứng lên nói: "Bản vương đi thương lượng với Lý tướng, Tào tổng quản không cần nóng vội. Bây giờ Dại Ngụy anh kiệt xuất hiện tâng tầng tầng lớp lớp, không giống ngày xưa chỉ có hai người Tào tổng quản và quốc sư trông coi kinh thành, khi tất yếu nhất định phải làm hay bỏ. Cho dù Bắc Lương đã thu Tuyết Hồ Hoa, Dạ Kinh Đường cũng có thể bắt bọn họ giao ra."
Lần trước Tào công công gặp Dạ Kinh Đường, Cừu Thiên Hợp vừa mới ra ngục, trong lòng đất không hiểu rõ tình huống bên ngoài, đúng là không rõ bây giờ Dạ Kinh Đường phát triển đến trình độ nào.
Mắt thấy Đông Phương Ly Nhân nói như vậy, Tào công công cũng không kiên trì, chỉ cúi người cung tiễn.
Đông Phương Ly Nhân quay người ra khỏi địa lao, đợi đi vào Minh Ngọc Lâu mới quay đầu nói: "Mạnh Giảo, ngươi viết một lá thư đưa cho Dạ Kinh Đường, nói rõ sự việc vừa rồi để hắn đừng nóng lòng, trước cứ bồi Thái hậu và Thánh thượng qua năm, tra rõ tình huống cho bản vương sau đó xử lý việc này. Thương Tiệm Ly, đi mời Lý tướng tới."
"Tuân mệnh."
Mạnh Giảo và Thương Tiệm Ly lĩnh mệnh sau đó chia ra rời đi.