Chương 1282: Khó Nói
Chương 1282: Khó NóiChương 1282: Khó Nói
"Bình thường nói là nhất lực hàng thập hội, so xem ai công lực sâu hơn. Nhưng loại tình huống này rất hiếm gặp, dù là bách gia đều thông luôn có một người ngộ tính cao hơn, lịch duyệt càng sâu, phản ứng càng nhanh, trên đời không xuất hiện hai người hoàn toàn tương tự, cho nên võ vô đệ nhị."
Dạ Kinh Đường khổ luyện nửa tháng, quả thật có rất nhiều cảm ngộ, lập tức ngồi xuống bên cạnh tổ chim, nói cho Hoa Dương nghe một chút lý luận võ đạo tạm thời hắn không dùng được, nhưng sau này chắc chắn sẽ dùng để phòng thân, xem như có qua có lại, đáp tạ Lữ Thái Thanh chỉ điểm cho hắn.
Hoa Dương có lẽ cảm thấy Dạ Kinh Đường tuấn tú hơn sư phụ, võ nghệ cao liền coi Dạ Kinh Đường là tấm gương, nghe cực kỳ chăm chú.
Giảng trong chốc lát, bên ngoài rừng trúc bỗng dưng vang lên động tĩnh.
Chim Chim đói không chịu được, làm mãnh cầm lại không thể bám theo người xuất gia ăn cơm chay, nghe tiếng ồn ào liên từ trong ổ chạy tới: "Chít chít chít chít..."
Ngoài rừng trúc, Thái Hậu Nương Nương dẫn theo Hồng Ngọc khoan thai tiến đến, trong tay Hồng Ngọc còn cầm hộp cơm, về phần Thủy Nhi bởi vì không còn mặt mũi gặp phụ lão Ngọc Hư Sơn, những ngày này chẳng dám chạy qua bên này.
Dạ Kinh Đường thấy vậy vội đứng dậy, đi ra bên ngoài rừng trúc: "Chút nữa ta chuẩn bị quay về, sao buổi chiều còn đưa cơm tới, đường rừng gập ghềnh trắc trở."
"Cũng không bao xa, dù sao chẳng có việc gì làm."
Thái Hậu Nương Nương lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho Dạ Kinh Đường: "Vừa rồi bên kinh thành đưa thư tới, ngươi xem một chút."
Vì là văn kiện cơ mật của nha môn, Thái Hậu Nương Nương cũng không đọc, đưa cho Dạ Kinh Đường sau đó quay lại ghẹo Chim Chim.
Dạ Kinh Đường hơi nghi hoặc, cầm phong thư màu vàng dò xét, thấy phía trên có xi và con dấu Hắc Nha, mở phong thư ra, bên trong chứa giấy viết thư và một phong thư, trên đó viết Dạ Kinh Đường thân khải.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy bút tích của Ngây Ngốc, khóe miệng nhếch lên, giống như nhận được thư của nương tử, liếc chung quanh một chút, sau đó tựa vào một cây trúc đọc nội dung.
Hắc Nha văn thư viết đều là chính sự, chủ yếu là Tào công công suy đoán và tin tức quan ngoại thám tử hồi báo, ngoài ra, Tây Hải Đô Hộ Phủ quân diễn theo thông lệ, Tả Hiền Vương không gặp người ngoài, còn chưa có tin tức chính xác.
Trước mắt Dạ Kinh Đường dùng Thiên Lang Châu, công lực tăng lên không tính nhưng hiển nhiên cũng có bước tiến, hơn nữa nhi tử khuê nữ đồ đệ sau này chắc chắn phải dùng cho nên đối với thân vật sáu mươi năm mới nở một lần như Tuyết Hồ Hoa, chắc chắn là để ý.
Xem hết văn thư, Dạ Kinh Đường nhíu mày suy tư, ghi tạc việc này trong lòng, lại mở phong thư của Ngây Ngốc ra, trong lòng còn suy nghĩ mở đầu có phải là 'Kinh Đường, gặp chữ như gặp mặt' hay không.
Kết quả mở giấy viết thư ra, nét bút lông lưu loát đập vào mi mắt, câu đầu tiên chính là: Sắc phôi, ngươi nói tới đón bản vương, người đâu rồi?
"Đâu..."
Dạ Kinh Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy đây mới gọi là gặp chữ như gặp mặt, ngay cả Ngây Ngốc ngẩng đầu ưỡn ngực trừng hắn đều hiện ra trên giấy.
Khi rời khỏi kinh thành, đúng là hắn đã nói muốn đi đón Ngây Ngốc nhưng điều kiện tiên quyết là Ngọc Hổ trở về, Ngọc Hổ không đi, hắn cũng không có khả năng dứt khoát trở về.
Đáy mắt Dạ Kinh Đường có chút hổ thẹn, tiếp tục xem: Bản vương biết sẽ như thế, chờ trở về lại thu thập ngươi, sắp đến cuối năm, nhận được thư cũng không cần vội vã quay về, trước bồi Thái Hậu ở nhà mẹ ăn Tết, bản vương biết ngươi nhớ nhung khắc khoải, mấy ngày này ở kinh thành, bản vương không ai quản, rất nhàn nhã, sắp quên ngươi rồi, nếu không phải Tào công công cầu kiến sẽ không nhớ tới ngươi...
Vài ngày trước bản vương đến cầu Thiên Thủy một lần, lão thuộc hạ của ngươi Lục Tử thành hôn, cưới được khuê nữ chưởng quỹ tiệm lương thực, sợ phiền phức nên không có thông báo với ngươi, bản vương giúp ngươi tặng lễ vật... Bắc Lương Hoa Thanh Chỉ đi, trước khi đi còn đưa cho bản vương một bức họa, vẽ ngươi trong đó, nhìn có ý tưởng, đáng tiếc lần này đi chính là vĩnh biệt, bản vương đưa nàng môt cây chủy thủ Thanh Hạc để nàng có vật tưởng niệm, gần đây tình hình tỷ tỷ thế nào? Có phải cả ngày đi dạo thi hội, xấu mặt lắm đúng không? Sư tôn suốt ngày sống mơ mơ màng màng, không quản được tỷ tỷ, ngươi ở bên người làm hộ vệ, nhất định phải để tâm mới phải, Tuyết Quý Phi có phải lại mập lên mấy cân hay không? Sang năm còn phải làm việc, nó mập bay không nổi thì không ổn, còn có Phạm cô nương, hiện tại hẳn là vào cửa rồi nhỉ? Bản vương nhìn nàng cả ngày dán mắt vào ngươi, biết sắc phôi ngươi khắc chế không được.
Chữ cực nhỏ, đều nói chuyện nhà, mặc dù không có dỗ ngon dỗ ngọt thể hiện tấm lòng nhưng trong câu chữ lộ ra tương tư.
Dạ Kinh Đường nhìn trang giấy, bờ môi khẽ nhúc nhích mấy lần, muốn đáp lời nhưng cách xa vạn dặm, cuối cùng vẫn ngừng lại, đợi xem xong thư, nghiêm túc gấp lại nhét vào trong ngực, đảo mắt nhìn về phía Vân Châu, khe khẽ thở dài.