Chương 1283: Mừng Thọ
Chương 1283: Mừng ThọChương 1283: Mừng Thọ
Thái Hậu Nương Nương một mực đứng ở đằng sau chờ, thấy Dạ Kinh Đường xem xong thư còn chưa trở về, đi tới phía sau dò hỏi: "Trên thư viết cái gì? Có việc gấp cần ngươi về sao?"
Dạ Kinh Đường đúng là muốn lập tức hồi kinh nhưng toàn gia đều ở Giang Châu, bây giờ đi chỉ có thể ăn Tết trên đường, một mình hắn đi càng không đúng, sau đó quay người lại cười nói: "Cũng không có việc gì, nói chút công vụ, sang năm trở về có thể phải bận bịu một chuyến. Cuối năm cũng chưa mấy ngày nữa là tới, chúng ta chuẩn bị về đi, đừng lỡ thời gian."
Thái Hậu Nương Nương thấy Dạ Kinh Đường nói không đi, âm thâm thở phào nhẹ nhõm, lộ ra ý cười: "Tốt, trên núi không có gì chơi, Thủy Nhi còn không nghe lời, cũng không chịu mỗi ngày hầu hạ ngươi, không bằng về sớm một chút, ngươi luyện võ thế nào rồi?"
"Khá ổn, còn lại chỉ cần từ từ rèn công phu, không nóng vội được."
Dạ Kinh Đường nói hai câu, sau đó đi vào cạnh hồ nước, nhìn vê phía Hoa Dương vùi đầu đào cơm: "Thiên hạ không có yến hội nào không tan, quấy rầy nửa tháng cũng cần phải trở về, xin Hoa Dương đạo trưởng chuyển lời cảm tạ tôn sư, sau này nếu có cơ hội, ta sẽ thường xuyên tới bái phỏng."
Hoa Dương biết tụ tán có lúc, cũng không bất ngờ, khoát tay đáp: "Dạ đại hiệp đi thong thả, Tuyền Cơ sư cô thành thân, phải cho ta biết, đến lúc đó ta và sư phụ sẽ đến chúc mừng."
'Ha ha...
Dạ Kinh Đường đoán chừng ngày đó hẳn là không quá xa, chắp tay nói: "Được, chúng ta gặp lại trên giang hồ."
Hoa Dương nhìn đúng là có sư phụ tốt, không riêng dạy võ nghệ còn dạy chữ nghĩa, thấy vậy cầm chén nâng lên, hành giang hồ lễ: "Sinh lai cửu tái sơ phùng quân, do kiến thiên cung mộng lý nhân, như kim... Cạn...'
"Cạn... 2?
Dạ Kinh Đường nhìn thấy tư thế không khác mấy so với Cừu đại hiệp, áp lực lập tức dâng lên, thấy Hoa Dương chất tử nghẹn không ra tiếng, mới âm thâm nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: "Như kim hựu đáo thanh sơn ngoại, lai nhật tái hội thoại cựu tình. Giang hồ tái kiến."
Hoa Dương không nghẹn nữa, gật đầu cười: "Hắc hắc, giang hồ tái kiến."
Chim Chim thấy vậy cũng quơ quơ cánh tạm biệt.
Hoa Dương thích Chim Chim, khoát tay áo lo lắng nói: "Dạ đại hiệp, chim này có thể sống mấy năm? Đừng bảo ta lớn thì nó chết rồi."
"Chít chít?
Chim Chim cảm thấy tiểu thí hài này hoàn toàn không biết nói chuyện, quay đầu “Chít chít" vài tiếng, hẳn là đang nói —— chỉ cần nuôi tốt, nó có thể chở Đường Đường đi.
Dạ Kinh Đường hiểu ý, cảm thấy Chim Chim nên giảm cân, ngoài miệng cười nói: "Chim ưng có thể sống sáu bảy mươi năm, nó không phải chim ưng đứng đắn, số tuổi thọ càng dài, không cần lo lắng,
"Vậy thì tốt rồi..."
Lúc xế chiều, một trận tuyết tạt vào quần phong vân già vụ nhiễu.
Đạo quan Thanh Bình Phong, Dạ Kinh Đường và Hồng Ngọc đóng gói chăn đệm ga giường, đồ dùng thường ngày cũng bỏ vào trong tủ bát.
Thái Hậu Nương Nương không biết lần sau đến sẽ là năm nào tháng nào, dẫn theo Chim Chim dùng chủy thủ Phượng Đảm khắc chữ viết xuống một cây thanh trúc trước cửa, xem như lưu niệm từng vân du qua đây để ngày sau hồi tưởng.
Tuyền Cơ Chân Nhân bị sư huynh phát hiện, cùng lúc cảm thấy nơi này không thể tiếp tục ở được nữa, đầu cũng không dám ló, càng không dám đi bái kiến sư huynh sư tỷ, bây giờ rốt cục nhịn được đến lúc về, cuối cùng nàng khẽ thở ra, lúc này bạch ngọc như tuyết đứng bên vách núi, trong tay câm Hợp Hoan Kiếm nhìn ra Ngọc Hư Quan đẳng xa cũng đang tạm biệt.
Dạ Kinh Đường thu dọn xong đồ vật, lại đẩy xe, vịn Noãn Thủ Bảo đi lên, quay đầu lại nói: "Lục tiên tử, đi thôi."
Từ trước đến nay Tuyền Cơ Chân Nhân gặp sao yên vậy, chưa từng có cảm xúc hoài niệm khôn nguội, nghe vậy ngoảnh đầu vọt lên xe ngựa, tiến vào thùng xe dựa vào Thái Hậu Nương Nương, suy nghĩ một chút, nói: "Ăn Tết cũng không có mấy ngày, trên đường còn phải đi nhanh chút, ta nhớ sinh thần của người là ngày ba mươi đúng không?"
Thái Hậu Nương Nương nghe nói như vậy, ánh mắt khẽ động: "Đúng đó, khi còn ở Hồng Hà Trấn, bản cung nghe người ta nói. Dạ Kinh Đường không phải cũng sắp đến sinh thần rồi sao?"
Dạ Kinh Đường ngồi ngoài thùng xe, đánh xe đến đường núi, đối với chuyện này, hắn nói: "Ta cũng không biết mình sinh năm nào tháng nào, mùa đông nghĩa phụ đem ta về, xem ba mươi như sinh nhật của ta, qua năm là một tuổi, Chim Chim cũng giống vậy, thật ra không cần quan trọng những thứ này."
Bởi vì thời tiết lạnh, Hồng Ngọc đang hơ lò sưởi đồng thau, nghe vậy chen ngang vào: "Dạ công tử hiện giờ là Quốc Công Đại Ngụy, mừng thọ là chuyện lớn, sao có thể không quan trọng, bây giờ còn phải báo cho Tần Quốc Công một tiếng, đến lúc đó..."
"Không cần, người một nhà Tết nhất vui vẻ tốt biết bao, gióng trống khua chiêng những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Tuyền Cơ Chân Nhân cũng không muốn làm, dù sao, làm như vậy Dạ Kinh Đường phải ứng phó với tân khách, làm gì có thời giờ ở trong nhà ăn Tết.
Nhưng mà chuyện mừng thọ dù không làm cũng phải làm.