Chương 1284: Sợ Đánh Đòn Sao
Chương 1284: Sợ Đánh Đòn SaoChương 1284: Sợ Đánh Đòn Sao
Tuyên Cơ Chân Nhân suy nghĩ một chút mới nói: "Chúng ta mừng thọ ở nhà, theo quy củ cũng phải tặng lễ, đưa hồng bao. Hoài Nhạn, đến lúc đó người chuẩn bị tặng cái gì?"
THái Hậu Nương Nương mới nhớ tới chuyện này, cũng không kịp chuẩn bị, làm sao biết, nàng dò hỏi: "Ừm. Ngươi chuẩn bị tặng cái gì?"
Tuyên Cơ Chân Nhân chớp chớp con ngươi, có chút ưỡn ngực, ánh mắt ý vị thâm trường.
Thái Hậu Nương Nương thấy người Thủy Nhi chuẩn bị tặng, mặt lập tức ửng đỏ, vội vàng lắc đầu: "A ngươi thực sự là."
Tuyền Cơ Chân Nhân xích lại gân mấy phần: "Muốn ở cùng một chỗ không?”
Cùng một chỗ?
Loại chuyện đó có thể ở cùng một chỗ?
Thái Hậu Nương Nương không đến thật, lần thứ nhất sao có thể qua loa như vậy được, nghe vậy đáp: "Ngươi đừng có nói nhảm, bản cung, ừm. . . trở lại kinh thành rồi nói..."
Có thể là cảm thấy đề tài này quá nhạy cảm, Thái Hậu Nương Nương cũng không dám trò chuyện, chuyển đề tài nói với phía ngoài: "Dạ Kinh Đường, bên ngoài lạnh lẽo, bằng không ngươi cũng vào trong ngồi đi, để Chim Chim đánh xe là được."
"Chít chít? 2
Hồng Ngọc không ngu ngốc, nhìn ra Tuyền Cơ Chân Nhân và Thái Hậu đều là lạ, lúc này mở to mắt, đứng lên nói: "Nô tỳ đến đánh xe, Dạ công tử người nghỉ một lát, đợi chút nữa chúng ta đổi lại.”
Đánh xe cũng không quá mệt mỏi, Dạ Kinh Đường không có cự tuyệt, đưa dây cương cho Hồng Ngọc, lại lấy lò sưởi đồng thau ra để ở trong áo bông Hồng Ngọc.
Thái Hậu Nương Nương thấy Hồng Ngọc tự giác ra ngoài, biểu cảm rõ ràng khẩn trương hẳn, nhìn chỗ ngồi cạnh cửa sổ xe.
Dạ Kinh Đường cũng không có ý làm loạn trước mặt nha hoàn, vốn định ngôi bên cạnh cửa sổ xe, kết quả Thủy Nhi rất chu đáo, dịch qua bên cạnh chừa lại vị trí ở giữa, kéo hắn qua, ngồi giữa hai người.
Thái Hậu Nương Nương sợ Hồng Ngọc phát hiện, hai đầu lông mày hơi nổi nóng, vội vàng dịch qua bên cạnh.
Tuyền Cơ Chân Nhân hoàn toàn như trước đây, thấy Hoài Nhạn nhăn nhăn nhó nhó, nàng bắt đầu trêu chọc, dựa vào trong ngực Dạ Kinh Đường, nhíu lông mày, còn để tay Dạ Kinh Đường vào trong ngực Thái Hậu để sưởi ấm.
Thái Hậu Nương Nương đâu trải qua loại chiến trận này, sắc mặt đỏ lên muốn tránh né nhưng lại sợ động tĩnh quá lớn làm cho phía ngoài phát hiện, uốn éo hai lần sau đó dứt khoát để một tay khác của Dạ Kinh Đường vào trong ngực Thủy Nhi, ăn miếng trả miếng. Dạ Kinh Đường cái gì cũng không làm, mỗi tay một người, đương nhiên không tiện giả vờ giả vịt cự tuyệt, chỉ làm ra vẻ mặt đứng đắn, bắt đầu trò chuyện: "Tuyết này thật lớn."
"Đúng vậy, vừa trắng vừa lớn, đúng không?"
"Thủy Nhi, ngươi... ngươi bên kia tuyết tốt." 2 !"
"Phốc ha ha... Tê ——! Kia cái gì...'
Kẽo kẹt kẽo kẹt —— xe ngựa chậm rãi chạy xuống Thanh Bình Phong tiến về phía bình nguyên Giang Châu bao la.
Hồng Ngọc ôm lò sưởi ngồi bên ngoài, lặng lẽ nghiêng tai lắng nghe, nhíu mày nghi hoặc rốt cuộc ba người đang làm gì.
Chim Chim thì ngồi xổm bên cạnh, đáy mắt đầy vẻ mờ mịt nhìn tuyết bay hai bên thùng xe...
Lốp bốp.
Đảo mắt đã đến giao thừa, trong Giang Châu Thành, tiếng pháo liên tiếp vang lên, nam nữ già trẻ hoan thanh tiếu ngữ, nương theo khói lửa cùng nhau ùa vào đại trạch Trần gia.
Tường trắng ngói xanh treo đây đèn lồng đỏ, Tam Nương làm gia chủ phu nhân, ở nhà bếp chuẩn bị cơm tất niên, Phạm Thanh Hòa không thể về cố hương, ăn Tết cũng không thể nán lại Quốc Công phủ, hôm nay cũng chạy tới, ở bên cạnh chuyên tâm giúp đỡ, còn trò chuyện: "Hôm nay Dạ Kinh Đường có thể trở về chưa?”
"Nhất định có thể, giao thừa một năm chỉ có một lần, nếu không trở về ăn một bữa cơm, như vậy chẳng phải là quanh năm suốt tháng liều uổng công sao."
Nói cuối năm vui vẻ nhất không ai qua được hài tử.
Mặc dù Chiết Vân Ly đã mười sáu nhưng coi như cũng không lớn lắm, tính tình vẫn còn khá nghịch ngợm, lúc này thấy sư nương chưa tới, theo Bình Nhi chạy tới nội viện tiêu cục, bên cạnh bày biện một rương pháo hoa, tay chân lanh lẹ xếp thành một hàng.
Bình Nhi là nha hoàn của Bình Thiên Giáo Chủ, bản thân võ nghệ không thấp nhưng tính tình tương đối sợ, lúc này đứng thật xa, núp ở sau một chiếc xe ngựa thăm dò, nơm nớp lo sợ nói: "Tỷ tỷ, người cảm thấy phu nhân vừa may y phục mới cho người, đốt hỏng nó, chắc chắn phu nhân sẽ đánh cái mông tỷ đấy."
Chiết Vân Ly giày vò pháo đốt, rất có vài phần phách lối khi mẫu thân không ở nhà, đối với chuyện này: "Bản tỷ kim lân ngọc cốt, sẽ sợ đánh đòn sao? Tiên sinh kể chuyện không phải thường nói, người sống một đời phải tận hưởng lạc thú trước mắt sao."
"Vân LyU'
Mới nói chưa được hai câu, sau tường viện truyền đến từng tiếng quát lớn, sau đó chỉ thấy Lạc Ngưng cầm theo hai vò rượu từ cổng đi ra.
Bình Nhi thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy tới hậu viện, Chiết Vân Ly bá hơn, đứng dậy giấu hai cây pháo đốt ở sau lưng, bày ra dáng vẻ khéo léo nhã nhặn: "Sư nương? Sao người lại tới đây? Sư phụ đâu?”