Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1285 - Chương 1285: Các Ngươi Lui Ra

Chương 1285: Các Ngươi Lui Ra Chương 1285: Các Ngươi Lui RaChương 1285: Các Ngươi Lui Ra

Lạc Ngưng nhìn pháo đốt đầy đất bày thành Cửu Cung Trận, muốn giáo huấn hai câu nhưng ăn Tết quản quá nghiêm cũng không thích hợp, ngẫm lại thôi được rồi, tiến vào phía sau cửa tiêu cục, nâng vò rượu đưa cho Bình Nhi: 'Ăn Tết, ta có thể không đến sao? Sư phụ con da mặt mỏng, không định tới dùng cơm, con đến bến tàu khuyên nhủ đi."

Bình Thiên Giáo Chủ và Dạ Kinh Đường rốt cuộc cũng không có quan hệ gì đặc biệt, càng không quen đám người Tam Nương và Thanh Hòa, không đến cũng hợp tình hợp lý.

Chiết Vân Ly thấy sư phụ mình không tới dùng cơm vào dịp Tết nhất định cảm thấy không thoải mái, lập tức chạy trên đường: “Con đi ngay...'

"Con buông pháo xuống trước đã."

"Nha...'

Chiết Vân Ly đột nhiên dừng bước, để pháo trong tay cho sư nương, sau đó mới xốc váy bước nhanh ra ngoài.

Đạp đạp đạp.

Lạc Ngưng dõi mắt nhìn Vân Ly ra cửa, thâm lắc đầu, lại nhìn pháo trên tay, nhớ tới mình lúc sau Tết, hơi suy ngẫm, tiến đến dưới đèn lồng đốt, sau đó nhanh chóng ném trong viện.

Xì xì -

Pháo bốc lửa bay vọt lên trời, rất nhanh tỏa ra một đốm lửa, âm thanh không kém pháo thô, kéo theo vòng xoáy phóng lên tận trời, bay đến trên hậu trạch phát ra một tiếng vang đinh tai nhức óc: Âm ầm!

Toàn bộ hậu trạch đêu được chiếu sáng trong chớp mắt, tiếp theo đó vang lên tiếng kinh hô của Tam Nương, Phạm cô nương, Tú Hà: “AI

"Ai bắn vậy?"

"Hù chết người."

Lạc Ngưng hơi rụt cổ lại, làm ra dáng vẻ không liên quan gì đến ta, không nhanh không chậm đi đến hậu trạch.

Bên ngoài trạch viện, Chiết Vân Ly cũng ngoảnh đầu nhìn, cảm thấy người bắn pháo đốt vẫn rất lương tâm, chút nữa đi mua thêm một ít.

Nghĩ đến đây, vừa mới chạy ra đầu phố phát hiện người người nhốn nháo bên mặt đường, có một chiếc xe ngựa từ đối diện đi ra.

Người đánh xe chính là một nha hoàn xinh đẹp, một con Chim Chim béo lông trắng như tuyết đứng trên lưng ngựa, trực câu câu nhìn đủ loại đồ ăn bên đường.

Chiết Vân Ly thấy thế hai mắt tỏa sáng, vội vàng túm váy chạy tới: "Yêu Kê, lại đây!"

"Chít chít?"

Chim Chim nghe gọi, lập tức xoay đầu lại sau đó bay đến đậu trên bờ vai Chiết Vân Ly, nâng cánh chính lên quạt quạt.

Ba ba -

"AI"

Chiết Vân Ly đè Chim Chim nghịch ngợm lại, đi tới ngoài thùng xe thăm dò: "Hở? Lục di, Thái Hậu Nương Nương, Kinh Đường ca ca đâu?”

Trong xe, Thái Hậu Nương Nương ăn mặc như hào môn phu nhân, dáng vẻ đoan trang nhã nhặn, chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Tuyền Cơ Chân Nhân thu liễm tính tình nhàn tản, bày ra vẻ trâm ổn nữ tính mà trưởng bối nên có, xuống xe ngựa: "Đi Quốc Công phủ, chút nữa sẽ đến, ngươi ra ngoài chơi hay sao? Sao chỉ có một người?”

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Con đi bến tàu một chuyến, giúp sư nương làm chút chuyện. Mấy người sư nương đang nấu cơm, đợi chút nữa có thể ăn."

"Nha... vậy mau đi đi, vê sớm một chút."

"Ha hat"

Chiết Vân Ly thấy Dạ Kinh Đường không có mặt, cũng không nán lại lâu, dẫn theo Chim Chim bước nhanh đến đầu đường.

Tuyền Cơ Chân Nhân đứng tại chỗ đưa mắt nhìn, đợi bóng lưng một người một chim biến mất sau đó mới ra ngoài thùng xe, tản bộ quay vê.

Thái Hậu Nương Nương vừa mới vào thành, vốn nên trực tiếp vê Quốc Công phủ đoàn tụ, nhưng trở về thì không có lý do đến chỗ Dạ Kinh Đường dùng cơm, vì thế đi bên này, còn hơi xấu hổ: "Thủy Nhi, Dạ Kinh Đường ăn cơm với người trong nhà, bản cung qua hẳn không quá phù hợp?"

"Ăn Tết thông cửa quan tâm thuộc hạ có gì không thích hợp, chút nữa Thánh thượng cũng tới, người lo lắng cái gì?"

"Cũng được...'

Một bên khác, Quốc Công phủ.

Dạ Kinh Đường lên xuống trong kiến trúc Đông Hồ, chưa được chốc lát thì đi tới đại trạch Tần gia đèn đuốc sáng trưng.

Mặc dù Tần gia dương thịnh âm suy nhưng nhân khẩu coi như đông đúc, con cháu bên ngoài làm quan hoặc tòng quân đều trở về, còn có nhị phòng tam phòng... , toàn gia đang náo nhiệt trong yến thính, mà khách viện, nữ quan tùy hành mà đến cũng tụ hợp lại một chỗ ăn Tết tha hương.

Dạ Kinh Đường để tránh hàn huyên khách sáo nên không làm kinh động người Tần gia, vô thanh vô tức đáp xuống khách viện, đi tới bên ngoài phòng Ngọc Hổ.

Gian phòng sáng đèn, có hai cung nữ chờ trước cửa, nghe được bên trong có tiếng bọt nước li ti vang lên. Dạ Kinh Đường thấy vậy đương nhiên không tới gần, rơi vào bên ngoài tường vây, ho nhẹ một tiếng: "Khục..."

Tiếng bọt nước trong phòng dừng lại, tiếp theo đó, giọng nói ngự tỷ mềm mại đáng yêu vang lên: “Các ngươi lui ra."

"Vâng.

Hai cung nữ gật đầu, rời khỏi hành lang.

Dạ Kinh Đường mới tiến vào viện, chậm rãi đi tới trước cửa: "Ngọc Hổ cô nương đang tắm?"

"Ăn Tết mà, tắm rửa thay bộ y phục mới. Đi ra ngoài một chuyến, võ nghệ ngươi lại tiến bộ không ít, đến bên ngoài tường rào ta mới phát hiện."

Dạ Kinh Đường có thể được Lữ Thái Thanh chỉ điểm, toàn bộ dựa vào cô nương Hổ Nữu nhờ vả, nghe vậy cười đáp: "Nhờ có Ngọc Hổ cô nương trợ giúp, đi Ngọc Hư Sơn một chuyến quả thật có vài cảm ngộ mới."

"Ừm, chút nữa Ngọc Hổ cô nương đi đâu ăn cơm tất niên?"

"Mấy chuyện này chờ một hồi hãng nói, tiến đến trước đi."

"Nha... hả?"

Dạ Kinh Đường bước chân vừa động lại dừng, nhìn gian phòng đóng chặt cửa sổ một lúc, cân nhắc thêm chút sau đó vẫn tới trước cửa, đẩy cửa tiến vào.

Gian phòng có rèm châu che chắn, phía sau bức rèm đặt một tấm bình phong mỹ nhân, đèn đuốc vàng sáng chiếu rọi, mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ tử tựa vào thùng gỗ.
Bình Luận (0)
Comment