Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1291 - Chương 1291: Qua Năm!

Chương 1291: Qua năm! Chương 1291: Qua năm!Chương 1291: Qua năm!

Thùng thùng —— đội múa rồng múa lân đi ngang qua cầu Thiên Thủy, Trương phu nhân và Bùi Lạc, cả đám người Dương Triều và Trần Bưu đều mặc y phục mới đứng bên đường vui tươi hớn hở xem náo nhiệt.

Cách đại trạch Bùi gia không xa, trong phủ Dạ Quốc Công treo đây đèn lồng đỏ, dọc theo sông, nơi hẻo lánh cũng đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên trong lại hơi quạnh quẽ, chỉ có mấy nha hoàn phụ trách dọn dẹp tập hợp một chỗ trò chuyện: "Sao Dạ thiếu gia vẫn chưa trở về..."

"Xây một căn nhà như thế, quanh năm suốt tháng để chúng ta ở, ai..."

Tây trạch, trong Mai Hoa Viện, đèn lông chiếu sáng nẻo đường dạo bộ, Tam Nương và Dạ Kinh Đường đều không có mặt, cửa sổ đóng lại, yên tĩnh không có bất cứ tiếng động gì.

Đông Phương Ly Nhân lặng yên vượt qua tường vây, đáp xuống trong viện trông đây hàn mai, gương mặt đỏ hồng do say rượu, bánh bao trước ngực được ánh nến chiếu sáng rạng rỡ.

Bạch Phát Đế Thính Mạnh Giảo theo sau lưng một tấc cũng không rời, thấy Tĩnh Vương tản bộ sau khi yến hội kết thúc, dạo tới nơi này, trong lòng đã hiểu ý, khẽ khom người nói: "Ti chức chờ ở bên ngoài, điện hạ cần gì cứ tùy ý gọi."

Dứt lời lặng lẽ thoái lui ra ngoài viện.

Hôm nay, đêm giao thừa, Đông Phương Ly Nhân thay tỷ tỷ chủ trì yến hội của Đông Phương thị tộc, mặc dù Đông Phương thị có nhiều con thứ quận vương, công chúa, trong bữa tiệc cũng coi như náo nhiệt nhưng người thân cận nhất của Đông Phương Ly Nhân đều không ở bên cạnh, khó tránh khỏi có chút cô đơn và lạc lõng.

Đông Phương Ly Nhân một mình đứng trong viện thưởng thức hoa mai một lát, lại đẩy cửa phòng nhà chính ra, tới thư phòng bên phải.

Thư phòng có rất nhiều đồ, Thái Hậu, sư phụ, tranh nàng vẽ, vật trang trí cô nương khác tặng, bên cạnh ống đựng bút còn có cây bút, xem câu thơ phía trên, là Hoa Thanh Chỉ tặng.

Sắc phôi này lại treo trên mặt bàn, trong lòng cũng có ý tưởng hay sao. Đông Phương Ly Nhân im lặng suy nghĩ một lát, lại đi dạo đến phòng ngủ bên trái.

Phòng ngủ cực kỳ sạch sẽ, bên trong không có quá nhiều đồ đạc, giường bốn cô nương ngủ cũng không chật, trông đặc biệt bắt mắt.

Đông Phương Ly Nhân dò xét vài lần, sau đó đi vào trước giường ngồi xuống, nhìn tia sáng đèn lông chiếu qua cửa sổ giấy, phía ngoài tiếng pháo hoa truyền đến, mang tới cho nàng một cảm giác cổ quái, ừm...

Đêm động phòng hoa chúc?

Đông Phương Ly Nhân cũng không biết vì sao lại liên tưởng đến cái từ này, nhưng ngồi ngay ngắn trên giường Dạ Kinh Đường, nghe tiếng pháo hoa không khí vui mừng bên ngoài, quả thật có chút cảm giác chờ tân lang vào nhà.

Đáng tiếc, tân lang không biết đang khoái hoạt ở đâu, có sốt ruột cũng sẽ không tới. Đông Phương Ly Nhân ngồi ngay ngắn một lát, hơi có vẻ không thú vị, lại nằm trên gối, hai tay ôm ngực nhìn cửa sổ giấy, cũng không biết có phải đang huyễn tưởng cảnh tưởng sau khi cưới vườn không nhà trống hay không, đang mơ màng suy nghĩ chợt phát hiện đầu giường có ngăn kéo.

Đông Phương Ly Nhân chớp chớp con ngươi, thuận tay kéo ngăn ra, có thể thấy được đồ vật bên trong rất nhiêu, mấy quyển nhàn thư giết thời gian, cuốn sổ nàng tự tay vẽ, cây trâm, khăn tay lụa đỏ... nhìn đều là đồ do các cô nương tặng.

Đông Phương Ly Nhân lúc đầu muốn cầm sổ lật ra xem, nhưng ngẫm lại cảm thấy không đúng, lấy khăn tay lụa đỏ ra quan sát.

Vải vóc là cống phẩm Giang Châu, màu sắc thuần đỏ, không có bất kỳ thêu văn nào, tựa hồ là kiểu dáng thường ngày tỷ tỷ dùng... trong lòng Đông Phương Ly Nhân hơi nghi hoặc, không biết tại sao khăn tay của tỷ tỷ lại ở trong phòng Dạ Kinh Đường, nàng nghĩ ngợi, ngồi dậy, chiếu tia sáng cẩn thận kiểm tra có lạc hồng hay không.

Nhưng khăn tay rất sạch sẽ, cũng không có điểm đặc biệt.

Đông Phương Ly Nhân nghiên cứu một lát, không nghiên cứu ra được cái gì, ghi tạc chuyện này trong lòng sau đó cầm sổ lên.

Quyển sổ nhỏ được thiết kế tinh xảo, mặc dù trang giấy trơn bóng như mới nhưng chỗ rất nhỏ vẫn có thể phát hiện nếp gấp do thường xuyên đọc, hẳn là được xem không ít.

Đông Phương Ly Nhân tựa ở trên gối đầu, liếc nhìn trái phải, âm thâm suy nghĩ —— sắc phôi này sẽ không sinh hoạt vợ chồng với cô nương lại lấy bức họa bản vương ban cho trợ hứng đấy chứ, đoán chừng là như vậy, nếu không sao lại giấu ở chỗ này. Nhất định phải hỏi hắn một chút, cũng không biết lúc nào hắn trở về, hiện tại đang làm gì, suy nghĩ miên man như thế, bối rối dần dần ập tới, Đông Phương Ly Nhân chậm rãi nhắm mắt lại...

Ngay lúc đó, Nhai Châu, Tinh Tiết Thành.

Tinh Tiết Thành là thủ phủ Nhai Châu, ngoài thành là hẻm núi kéo dài hơn mười dặm, địa thế như thiên nhân một kiếm vắt ngang dãy núi, hai bên bờ đều là ngọn núi tuyệt bích hiểm trở, chỉ có Thanh Giang tức Hồ Thiên Lang đi ngang qua hẻm núi.

Là nơi hiểm yếu địa thế khó vượt qua, khiến Thiên Môn Hạp trở thành biên giới chung của hai chiều Nam Bắc, phía Nam hẻm núi là Đại Ngụy, phía Bắc chính là Bắc Lương, mà Nam Triều lịch đại quốc quân phạt Bắc, bản doanh đóng ở Tinh Tiết Thành, vì thế Tinh Tiết Thành cũng có danh xưng Kinh đô thứ hai.
Bình Luận (0)
Comment