Chương 1292: Uống
Chương 1292: UốngChương 1292: Uống
Đến đoàn đội muốn đến Ngụy Triều diện kiến Nữ Đế, hướng Bắc trở lại là đi ngược dòng, tốc độ so với lúc đến chậm một chút, thêm nữa người tùy hành quá nhiều, đi nửa tháng khó khăn lắm mới đến quan khẩu hai triều.
Thị lang Lý Tự mất cả chì lẫn chài ở Vân An, hiển nhiên không định ăn Tết ở Ngụy quốc, dù Trấn Quốc Công Vương Dần trấn giữ ở Tinh Tiết Thành tự mình lưu lại cũng không đặt chân ở nơi đây, trước giờ Tý đêm giao thừa, dẫn theo đội thuyền chạy qua thủy đạo dài dằng dặc trong hẻm núi.
Hơn mười con thuyền vi hành, bởi vì không mang theo môn sinh, trống trải hơn lúc đến rất nhiều.
Thay bộ y phục mới, Hoa Thanh Chỉ ngồi trên xe lăn bị nha hoàn Lục Châu đẩy ra sau khoang thuyền, nhìn đèn đuốc phương Nam từ từ đi xa, đáy mắt sinh ra mấy phần nuối tiếc.
Nuối tiếc cũng không phải là lo lắng người nào đó mà là xuất thân của nàng chú định nàng không có khả năng tự do tự tại giống như nữ tử giang hồ, hiện giờ ngoái nhìn rất có thể chính là lần cuối cùng nhìn Nam triều trong đời này.
Mặc dù thời gian ở Nam triều ngắn ngủi nhưng rất nhiều người để lại cho nàng ấn tượng tốt, còn có Vương phu nhân dịu dàng hào phóng, lén kể cho nàng nghe chuyện nữ nhi.
Đại phu nhân tâm, Vương thần y không vì nàng là người Bắc Lương mà đối đãi khác biệt.
Nữ vương gia kiêu căng khinh người nhưng lại đây bụng học thức.
Dạ công tử tuấn mỹ vô song, tài hoa hơn người, văn võ song toàn, ưu điểm căn bản nói không hết... bây giờ trở về, những người này đều thành kẻ địch không thù không oán, dù hai bên đều không muốn nhưng thời thế lôi kéo cũng chỉ có thể sử dụng bạo lực để giải quyết, thậm chí cục diện ngươi chết ta sống.
Hoa Thanh Chỉ là người Bắc Lương, gia gia là thái sư, chắc chắn tâm hướng phương Bắc, nhưng nếu một ngày kia, Bắc Lương phá quan đánh tới phương Nam, Dạ công tử phải làm sao bây giờ? Nữ vương gia làm sao bây giờ? Những bách tính Vân Châu đối xử với nàng rất tốt sẽ như thế nào?
Còn nếu hi vọng Nam triều luôn luôn an bình, Dạ công tử kinh thế chi tài như thế, lỡ dẫn quân đánh tới Yên Kinh, nàng nên làm gì?
Làm một nữ nhân đáng xấu hổ không biết vong quốc hận nhà đi nịnh bợ Dạ công tử bảo toàn một gia?
Vẫn là trinh liệt đến cùng, nữ nhân không thua đấng mày râu, lấy cái chết đền nợ nước?
Trong khe sâu, gió lạnh thổi vù vù, Hoa Thanh Chỉ thật lâu chưa hoàn hồn.
Lục Châu chịu hàn phong đứng sau lưng, thấy tiểu thư nắm chủy thủ Thanh Hạc trong tay, đã xuất thần rất lâu, nhịn không được mở miệng: "Tiểu thư, trở về đi. Nhân sinh tụ tán cuối cùng đều có lúc, người mới mười mấy tuổi, sau này đường đời dài lắm, chờ qua hai năm chân hoàn toàn khỏi, quản lý việc trong nhà, chạy tới Nam triều làm ăn, như vậy chẳng bao lâu có thể gặp lại Dạ công tử." Hoa Thanh Chỉ ngắm nhìn thành trì dân dân biến mất đằng xa, lắc đầu cười một tiếng: "Gặp lại Dạ công tử, không phải Đại Ngụy đánh tới Yên Kinh thì chính là hắn bị bắt đến Yên Kinh, như vậy chẳng bằng đời này không gặp nữa."
Sau khi Lục Châu gặp Dạ Kinh Đường, cảm thấy trên đời này, gần như không có nam tử có thể đánh bại, sau này nếu hai triêu đánh thật, tám chín phần mười là Dạ Kinh Đường đánh tới.
Nhưng những ý nghĩ này nói ra chỉ sợ lại bị tiểu thư gõ đầu, Lục Châu ngầm thở dài, đẩy Hoa Thanh Chỉ trở về: "Ăn Tết đừng nói những điềm xấu này. Lại nói Dạ công tử đi Giang Châu lâu như vậy, hiện tại không biết về Vân An Thành chưa, nếu đã trở về, phát hiện tiểu thư không ở đó, hẳn là cũng đứng dưới mái hiên nhớ mong tiểu thư."
"Hắn nên nhớ mong Tĩnh Vương, ta có cái gì để nhớ mong."
"Chuyện này khó mà nói chắc được, tiểu thư dáng dấp xinh đẹp như vậy, còn thông minh tuyệt đỉnh, trên đời nào có nam tử không động lòng."
"A..
Hoa Thanh Chỉ lắc đầu cười một tiếng, quay đầu lại nhìn phương Nam một chút, cuối cùng đè xuống ngàn vạn tạp niệm, theo thuyền lái vào hẻm núi nguy nga.
Lộc cộc lộc cộc...
Giang Châu Thành.
Bóng đêm dần buông xuống, Giang Châu Thành vốn yên tĩnh lại trở lên náo nhiệt lên lần nữa, ăn cơm tất niên xong, nam thanh nữ tú kéo nhau ra đầu phố một lần nữa, thưởng thức múa rồng múa lân và hoa đăng.
Trong đại trạch phía sau tiêu cục, tiệc rượu còn chưa kết thúc nhưng bầu không khí đã từ hơi có vẻ câu nệ biến thành một lời khó nói hết.
Dưới mái hiên, Dạ Kinh Đường hơi ngà ngà say, đứng bên ngoài cửa vận công tỉnh rượu, Vân Ly cũng say khướt, tay phải kẹp lấy Chim Chim, tay trái lôi tay áo của hắn, lắc lắc bên người: "Kinh Đường ca ca, đi, chúng ta... hừm... đi bắn pháo..."
Dạ Kinh Đường đỡ bả vai Vân Ly tránh nàng ngã sấp xuống, ánh mắt để trong phòng, muốn mở miệng hô tan tiệc lại không dám xen vào.
Trong phòng ăn, vốn là tám cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa cơ bản đều đã uống đến mức đầu óc choáng váng.
Thái Hậu Nương Nương tửu lượng tâm thường, lúc này đã rời tiệc, tựa vào trà án thở.
Phạm Thanh Hòa và Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi một bàn, khó tránh bị rót đầy, đã nằm lật trên bàn, từ góc bàn bên cạnh có thể nhìn thấy bánh bao sung mãn, có chút chập chùng.