Chương 1295: Một đường đi về hướng Bắc!
Chương 1295: Một đường đi về hướng Bắc!Chương 1295: Một đường đi về hướng Bắc!
Ngày đầu tháng Giêng, sắc trời không rõ.
Dạ Kinh Đường đứng trước tủ quần áo, nhìn gương, mặc hắc bào, lấy dây cột tóc buộc huyền phát lên, Vân Ly tặng ngọc bội Chim Béo treo trên đai lưng, sau thắt lưng phủ miếng vải đen bao bọc Ly Long Đao và bội kiếm.
Sau khi thu dọn xong, hắn quay người vén rèm ra ngó qua.
Tam Nương ngủ ở giữa, làm chủ lực ngày hôm qua, cưỡi ngựa, miêu miêu duỗi người, uy nãi gì đó đều làm, mệt không ít, lúc này trên mặt vẫn hơi hồng hào.
Thủy Nhi ôm Ngưng Nhi ngủ say, mặc dù hai người bị phụ bạc khá ít, hai người cộng lại sức chiến đấu cũng không sánh bằng Tam Nương, môn đăng hộ đối xếp chồng người cùng giày vò, căn bản là dìm nước Long Vương, đều tỉnh bì lực tân, đến bây giờ còn chưa hết mệt.
Trước chuyến đi Tây Bắc này, hắn cưỡi bảo mã hoả tốc phi đến, Tam Nương có thể lấy danh nghĩa mở cửa khẩu đi quan ngoại, Phạm Thanh Hòa cũng phải vê Đông Minh Bộ nhưng ngựa có nhanh cũng không theo kịp hổ, thời gian đến nơi sợ rằng chậm trễ rất nhiều ngày.
Mười ngày nửa tháng không có cách nào gặp mặt, Dạ Kinh Đường trong lòng khó tránh khỏi không nỡ nhưng năm cũ đã qua, một năm mới lại bắt đầu, chuyện loạn thất bát tao bày ở trước mặt, chỉ có mau chóng giải quyết mới có thể có thời gian thanh nhàn chân chính.
Vì thế Dạ Kinh Đường nhìn chăm chú một lúc lâu, cuối cùng đè xuống lưu luyến ôn nhu hương, lặng lẽ hôn lên trán Ngưng Nhi và Thủy Thủy, lại thò người ra hôn nhẹ lên môi Tam Nương, còn nhéo nhéo dưa hấu sau đó mới khép màn lại, lặng yên ra cửa.
Bên ngoài trời tờ mờ sáng, mặc dù cảnh sắc so với hôm qua không thay đổi gì, nhưng thời gian vào tháng Giêng luôn có cảm giác xuân đến, tựa như ngay cả cành liễu ngoài tường được tô thêm màu xanh biếc.
Dạ Kinh Đường về phòng, mang Minh Long Thương dùng miếng vải đen gói kỹ vác lên vai, dò xét một lượt, cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó...
Đúng rồi, Chim Chim đâu.
Dạ Kinh Đường võ nhẹ trán, cảm thấy ôn nhu hương đúng là mộ anh hùng, bản thân biến thành hạng người gặp sắc quên chim, nghĩ như vậy, chưa đi ra cửa phụ bỗng nhiên nghe thấy hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Đạp đạp -
Quay đầu ngoảnh lại, Phạm Thanh Hòa ăn mặc thành dị vực mỹ nhân, trên bờ vai đeo tay nải, từ hậu viện chạy đến, còn buồn ngủ day mi tâm, thoạt nhìn là hôm qua uống quá nhiều, bây giờ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Phạm Thanh Hòa bước nhanh đi tới trước mặt, mở miệng: "Ngươi muốn đi Hồ Thiên Lang đúng không? Tại sao không gọi ta?"
Dạ Kinh Đường quay người lại, hơi bất đắc dĩ đáp: "Tuyết Hồ Hoa hình như đã nở, phải nhanh chóng qua đó. Ta muốn đưa Ngọc Hổ trở lại kinh thành, Yên Chi Hổ chỉ có một con, chở hai người còn có thể bảo trì tốc độ, ba người thì không dễ đi. Cô cứ ở lại tiêu cục nghỉ ngơi, Tam Nương sẽ chuẩn bị mau chóng xuất phát, đến lúc đó cô và Tam Nương cùng đi quan ngoại."
Phạm Thanh Hòa là tộc trưởng Đông Minh Bộ, Tuyết Hồ Hoa, chuyện như vậy nào có đợi được, nhưng thời gian ngắn từ Đông Nam giết tới Tây Bắc cũng chỉ có mã vương của Nữ Đế, nàng đúng là không tiện đi chung, xếp chồng trên lưng ngựa.
Phạm Thanh Hòa suy tư, duỗi tay ra: "Đưa lệnh bài của ngươi cho ta, ta đến dịch trạm, dọc đường thay ngựa, từ nơi này đến Hắc Thạch Quan cũng không bao xa."
Dạ Kinh Đường đã hiểu Phạm Thanh Hòa muốn đi thông đạo ngàn dặm khẩn cấp của dịch trạm trở về, biện pháp này nhanh nhưng xem tính tình của Phạm Thanh Hòa chắc chắn ăn uống đều trên ngựa, dọc đường không ngủ không nghỉ thì quá khó chịu, hắn cau mày nói: "Cô đi chung với Tam Nương đi, cũng không chậm hơn mấy ngày, ta qua đó còn phải thu thập tình báo, không cần gấp gáp như vậy."
"Ta và Tam Nương cùng đi dịch đạo không được sao, Tam Nương chắc chắn cũng sốt ruột. Ngươi yên tâm đi, chúng ta đều là lão giang hồ, tự mình có chừng mực."
Phạm Thanh Hòa trong lúc nói chuyện đã tìm tòi lệnh bài bên hông Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường thấy Thanh Hòa và Tam Nương đi dịch đạo, trên đường có thể tiếp ứng lẫn nhau, ngược lại yên tâm chút, hơi đắn đo, vẫn lấy lệnh bài Hắc Nha Chỉ Huy Sứ ra, đưa cho Phạm Thanh Hòa: "Đúng rồi, hôm qua Phạm cô nương uống say, ta ôm cô vào nhà, cô thế nào cũng muốn ta hôn một cái mới cho ta đi..."
"A2"
Lúc đầu tinh thân của Phạm Thanh Hòa không phấn chấn, nghe nói như vậy lập tức thanh tỉnh, giương mắt nhìn Dạ Kinh Đường, coi nhãn thần là đang phân biệt có phải hắn nói đùa hay không.
Dạ Kinh Đường làm ra dáng vẻ già trẻ không gạt, cười nói: "Ta chỉ báo với cô một tiếng, tránh cô nhớ tới cái gì lại hiểu lâm ta."
Phạm Thanh Hòa cảm thấy Dạ Kinh Đường đang nói thật, trong lòng luống cuống, sắc mặt đỏ lên, lại ra vẻ trấn định hỏi thăm: "Vậy ngươi hôn hay chưa?"
Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, ý tứ không nói cũng hiểu.
Phạm Thanh Hòa bờ môi khẽ nhúc nhích, xấu hổ vô cùng, muốn quay đầu chạy nhưng trong lòng tức không nhịn nổi, lại xoay người đẩy Dạ Kinh Đường ra phía ngoài: "Sao ngươi có thể như vậy? Ta say rượu hồ ngôn loạn ngữ, ngươi nên quân tử một chút, ta để ngươi hôn ngươi liền hôn? Ngươi đi đi đi."
Dạ Kinh Đường bị đẩy ra cửa, ý cười đầy mắt, còn muốn quay đầu khoát tay nói tạm biệt, kết quả Phạm Thanh Hòa lòng đầy quấn bách trực tiếp đóng cửa lại, còn cài then.