Chương 1296: Ngươi Đoán Xem
Chương 1296: Ngươi Đoán XemChương 1296: Ngươi Đoán Xem
Cùm cụp -
Dạ Kinh Đường thấy vậy thầm lắc đầu, cách tường nói: "Ta đi đây, trên đường cẩn thận một chút.'
"Biết, ngươi cũng cẩn thận... Yêu nữ! Ngươi chết chưa, ra đây cho ta..."
Giọng nói dần dần đi xa.
Dạ Kinh Đường đoán chừng Phạm cô nương muốn tìm Thủy Nhi tính sổ rồi lại kiêng rượu.
Bên ngoài tường rào lắng nghe một lát, Dạ Kinh Đường mới than nhẹ một tiếng, khiêng Minh Long Thương đón ánh nắng mặt trời tháng Giêng đi ra Thành Đông.
Đông Hồ Vịnh, Quốc Công phủ.
Sắc trời vừa hửng sáng, đầu năm ai cũng dậy muộn, quý phủ vẫn yên tĩnh như cũ, không nhìn thấy bóng người nào.
Bên ngoài cửa phụ Quốc Công phủ, một con liệt mã thân như than lửa, thổ tức thô trọng như long mãng nhưng rất dịu dàng ngoan ngoãn, đứng tại chỗ không động đậy.
Nữ Đế thân vận váy đỏ diễm lệ, sau thắt lưng treo một đao một kiếm, bởi vì dáng người rất cao, tổng thể toát ra mấy phần lăng lệ, khí chất không giống nữ hiệp mà là tuyệt thế nữ Tông Sư ngày ngày đứng trên đỉnh núi.
Thái Hậu Nương Nương ngủ trễ dậy trễ thành thói, giờ này hẳn là còn ở trong chăn, nhưng mà hôm nay vẫn dậy sớm, hai tay chống bên hông, đoan đoan chính chính đứng trước cửa, ôn nhu dặn dò: "Đi ra ngoài, trên đường phải đề phòng..."
Nữ Đế mặc dù cảm thấy căn dặn nữ nhi như thế rất ấm áp nhưng quả thực không biết nên gật đầu ra sao, dù sao nàng và Dạ Kinh Đường đi cùng nhau, chuyện duy nhất cần lo lắng chính là thất thủ đánh chết người ngoài.
"Ta có chừng mực, Thái Hậu về trước đi, mấy ngày nữa phải lên thuyền hồi kinh, trên đường cũng không nên suy nghĩ bậy bạ, chờ đến kinh thành, ta sẽ đến Tinh Tiết Thành tuần sát, đến lúc đó dẫn Thái Hậu theo."
Thái Hậu Nương Nương đang phát sầu làm sao nhắc chuyện này, thấy Nữ Đế tự mình mở lời, trong lòng liền mừng thầm, mím môi một cái nói: "Bản cung căn dặn phụ thân và ca ca một tiếng, bảo bọn họ mấy tháng gần đây bất ly thân, gấp rút chuẩn bị chiến đấu, Thánh thượng nếu có cần, chỉ cần ra lệnh một tiếng, Đông Nam thủy sư có thể lập tức nhổ trại Bắc phạt..."
Những chuyện này, Nữ Đế sẽ đích thân câu thông Tần Quốc Công, nào cần Thái Hậu nhắc nhở, nhưng Thái Hậu có lòng này, nàng vẫn khẽ gật đầu.
Hai người tán gẫu bất quá vài câu, trên đường phố xuất hiện một bóng người.
Dạ Kinh Đường khiêng thương, lên xuống giữa các kiến trúc, đáp vào bên ngoài mặt đường Quốc Công phủ, xa xa mở miệng chào hỏi: "Thái Hậu Nương Nương."
Buổi sáng Thái Hậu Nương Nương ra ngoài tiễn đưa chính là vì nhìn Dạ Kinh Đường một chút, lúc này gặp người, nàng lại không tiện nói gì ngay trước mặt Nữ Đế, chỉ khẽ vuốt cằm: "Dạ Kinh Đường, trên đường ngươi nhớ chú ý an toàn, nếu xảy ra nửa điểm sơ xuất, bản cung không tha cho ngươi.
Dạ Kinh Đường treo Minh Long Thương bên cạnh, chắp tay đáp: "Đã hiểu, nương nương trở về nghỉ ngơi đi, còn lại cứ giao cho ta."
Thái Hậu Nương Nương cũng không tiện nhiều lời, nhìn hai người một chút sau đó dẫn theo Hồng Ngọc vào nhà.
Dạ Kinh Đường đưa mắt nhìn Thái Hậu Nương Nương đi khuất mới quay người trở lại: "Đi thôi."
Nữ Đế treo một đao một kiếm bên hông, trang bị giống Dạ Kinh Đường, đứng bên cạnh còn có cảm giác trời sinh một cặp, nàng nhìn yên ngựa: "Ngươi ngồi đằng trước hay đằng sau?"
Dạ Kinh Đường thân là nam tử, ngồi phía trước bị cô nương ôm đâu có được? Lập tức xoay người ngồi trên yên ngựa, vỗ vỗ trước người: "Lên đi."
Nữ Đế cũng không nhăn nhó, gỡ binh khí sau thắt lưng xuống treo bên hông liệt mã, sau đó nhẹ nhàng vọt lên ngồi trên lưng ngựa, coi Dạ Kinh Đường thành chỗ tựa lưng: "Cha."
Lộc cộc lộc cộc -
Than hồng liệt mã chạy.
Dạ Kinh Đường ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cô nương không câu nệ, hắn lại câu nệ, tay cũng không biết để chỗ nào. Thấy Ngọc Hổ xa nhà còn mặc váy dài cưỡi ngựa không tiện lắm, hắn dò hỏi: "Mặc váy này không tiện, trên đường phải ngồi nghiêng một bên rất mệt, muốn về đổi y phục không?”
"Không cần, quen rồi, mặc váy mát mẻ."
Mát mẻ?
Dạ Kinh Đường hơi suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn về phía mắt cá chân trắng nõn dưới làn váy của Ngọc Hổ: "Cô sẽ không cả mặc quần nữa đó chứ?"
Nữ Đế chớp chớp con ngươi, quay đầu lại: "Ngươi đoán xem?”
Dạ Kinh Đường cảm giác Ngọc Hổ sẽ không làm loạn khi theo hắn ra ngoài, vì bỏ đi ngờ vực vô căn cứ nên dùng tay nhấn bên mông —— ừm, có nơ con bướm, vẫn mặc quần...
Ba-
Nữ Đế vỗ vào mu bàn tay Dạ Kinh Đường, hai mắt nhắm chặt: "Tay ngươi để đâu đấy?"
Dạ Kinh Đường cũng không sờ loạn, chỉ nhấn bên hông thôi, lập tức cấp tốc rụt tay lại, kéo căng váy dùng chân kẹp lấy tránh phi nhanh lộ hàng: "Được rồi, đi thôi."
Yên Chi Hổ là ngự mã của Nữ Đế, thế gian chỉ có một con, sức chịu đựng và tốc độ đều phi phàm, hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, nó đã lao vùn vụt ra khỏi cửa thành, đi tới bến tàu Đông Lăng. Đầu năm gần như không có người đi xa, thông quan thăm người thân đều chưa đến lúc, đương nhiên bến tàu không có người nào.
Dạ Kinh Đường giảm tốc độ bên ngoài bến tàu, ngước mắt nhìn thấy khu chợ ngoài cửa khách điếm có hai con ngựa, Tiết Bạch Cẩm đặt binh khí bên hông ngựa, Vân Ly còn buồn ngủ ôm Chim Chim mệt rã rời, đứng bên cạnh nói gì đó.
Tiếng vó ngựa truyền vào khu chợ, ngoài khách điếm, Tiết Bạch Cẩm ngoảnh đầu lại, phát hiện Nữ Đế, cũng không nói chuyện, trực tiếp quay người tiến vào khách điếm.