Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1297 - Chương 1297: Sợ Hãi

Chương 1297: Sợ Hãi Chương 1297: Sợ HãiChương 1297: Sợ Hãi

Vân Ly nhìn thấy Dạ Kinh Đường chuẩn bị ra ngoài, đáy mắt hơi bất ngờ, nhưng Nữ Đế ngồi trên lưng ngựa, nàng cũng không tiện đi qua, chỉ đưa tay vẫy vẫy: "Kinh Đường ca ca, huynh đi đâu vậy?"

Dạ Kinh Đường ngoắc tay ra hiệu Chim Chim tới, đồng thời đáp lại: "Ta đi Tây Bắc một chuyến, muội về sớm một chút, đến lúc đó tụ họp với mấy người Tam Nương."

'A, khoan đã Kinh Đường ca ca."

Ban đêm Chim Chim không ngủ, buổi sáng mệt rũ rượi, bay đến trước mặt, ngay cả chít chít đều không chít chít, một đầu chui vào trong bọc hành lý bên hông ngựa, không có động tĩnh, tiến hành tự hạn chế.

Dạ Kinh Đường lắc đầu cười, phất tay ra hiệu Vân Ly về khách điếm sau đó phi ngựa xuôi Giang Châu đi.

Lộc cộc lộc cộc.

Tiếng vó ngựa lao nhanh như sấm, phi vùn vụt qua quan đạo thẳng tắp giữa đồng ruộng.

Nữ Đế dựa vào trong ngực, hàn phong thổi mái tóc đen như mực bay vào mặt Dạ Kinh Đường.

Có lẽ từ nhỏ đã thân cư cao vị, lần đầu tiên cảm nhận được người giang hồ lưu lạc thiên nhai tự do tự tại, đáy mắt Nữ Đế có mấy phần xúc động, ngay cả nói cũng không, chỉ yên tĩnh trải nghiệm gió sương và tự do thuộc về người giang hồ.

Dạ Kinh Đường ngồi sau lưng, bởi vì Ngọc Hổ tương đối cao, cái cằm gần như gối trên bờ vai, lúc đầu cũng đang thưởng thức phong cảnh.

Nhưng đi một đoạn, hắn phát hiện cổ áo Ngọc Hổ cũng không kín lắm.

Từ ngay phía trên nhìn xuống có thể thấy cổ áo có khe hở, bên trong cực kỳ trắng nõn mềm nhẫn.

Ngựa bôn ba đường dài, vạt áo nở nang cũng bay bay rất có tiết tấu, Dạ Kinh Đường không muốn ngầm chiếm tiện nghi nhưng vùng dã ngoại hoang vu nhuyễn ngọc trong ngực, hắn có thể chú ý cái gì? Đi một đoạn sau đó cảm thấy không thích hợp, hắn lấy áo choàng từ bên hông ngựa trùm lên người Ngọc Hổ: "Thời tiết lạnh, đừng để bị cảm."

Nữ Đế lấy lại tinh thần, kéo kín áo choàng tán thưởng: "Ngươi vẫn rất chu đáo, chả trách lừa được nhiều cô nương như vậy."

"Ai, sao có thể nói lừa gạt."

"Ngươi cùng các cô nương cưỡi ngựa thường nói chuyện gì? Hay chỉ táy máy tay chân?"

"Trên đường cái, ta sao có thể khinh bạc nữ tử như vậy, chỉ nói vài chuyện giang hồ."

"Chuyện giang hồ gì, nói nghe một chút."

"Ừm, chính là những gì ta trải qua khi hành tẩu giang hồ, nhớ kỹ có lần đi Sa Châu, gặp được nữ trại chủ Hồng Sơn thân cao bảy thước lưng hùm vai gấu, tiêu chuẩn tướng mạo Tây Bắc lão gia môn...'

Lộc cộc lộc cộc.

Hai người một ngựa từ từ từng bước đi xa khỏi bình nguyên, một bộ váy đỏ chói mắt, những nơi đi qua tựa như ngay cả ánh nắng cũng nhiều hơn mấy phần cảnh xuân tươi đẹp.

Chợ đen quan ngoại, một thị trấn vô danh.

Tháng Giêng, trên cánh đồng hoang vẫn có hàn phong thổi phần phật, đường đầy gió tuyết cộng thêm đang đợt cuối năm, chim chóc trên thương đạo lặn mất tăm, ngay cả thị trấn cũng hiếm thấy bóng người.

Chỉ có một mảnh đất gió tuyết ào ào, Tào A Ninh thân vận áo choàng đội nón rộng vành đi qua đi lại trong một quán trà trên thị trấn, thỉnh thoảng nhìn gió tuyết bên ngoài trấn một chút.

Tào A Ninh bị Dạ Kinh Đường dọa đến ám ảnh trong lòng liên quy hàng, liên lạc với người quan nội chính là thủ lĩnh Hắc Kỳ Bang Hồ Diên Kính dưới trướng Lương Vương.

Lần trước trở về, bởi vì ra ngoài sáu người chỉ trở vê ba người, còn phát hiện tung tích kiêu hùng Hải Bang Điền Vô Lượng, Tả Hiền Vương cũng không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, nhưng đám người Tào A Ninh vẫn đang ở giai đoạn thẩm tra, không để bọn họ đi Tây Bắc Đô Hộ Phủ mà lưu lại Bình Di Thành, phụ trách công việc tình báo của chư bộ Tây Hải.

Không thể đi Tây Hải Đô Hộ Phủ, đương nhiên là không có cách nào điều tra tình hình Tuyết Hồ Lâm, những ngày này Tào A Ninh gần như nhàn rỗi lo lắng suông ở Bình Di Thành, hôm nay nhận được tin tức nói thương đội Hắc Kỳ Bang sẽ đi đường tắt qua nơi đây, Tào A Ninh ở chỗ này chờ, muốn hỏi thăm động tĩnh triều đình, xem Dạ Đại Diêm Vương có sắp xếp gì.

Dừng chân trong gió tuyết thật lâu, bên ngoài trấn, trên cánh đồng tuyết xuất hiện một thương đội và tiếng lục lạc trên ngựa.

Đinh linh đinh linh.

Một thương đội hơn mười chiếc xe khó khăn di chuyển trên đất tuyết, cầm đầu là hơn mười võ phu mang theo binh khí, Hồ Diên Kính đi đằng trước, choàng áo da dê, mặt cũng dùng nón mềm bao lại.

Tào A Ninh nhìn thấy cảnh này, xoa tay làm nóng, bước nhanh vào cửa trấn: "Lão Hồ, đồ chó hoang nhà ngươi sao giờ mới đến? Còn nữa, không phải thương đội sao? Sao lại tới mười mấy chiếc xe..."

Ngồi trên ngựa, Hồ Diên Kính nhìn Tào A Ninh vài lần sau đó cũng không nói chuyện mà ruổi ngựa lui đến bên cạnh.

Đi theo hậu phương áp tiêu, hơn mười tên xa phu cùng lúc xoay người xuống ngựa, đáp xuống đất tuyết khom người đứng yên.

Tào A Ninh nhìn thấy cục diện này, lúc đầu tưởng là Dạ Diêm Vương đến, chờ phát hiện bóng người đứng yên có mấy cái quen thuộc, là Vệ thống lĩnh, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, nhìn bước chân là muốn chạy nhưng lại không dám động.

Kẽo kẹt kẽo kẹt - Một cỗ xe ngựa ép qua đất tuyết chậm rãi đi tới trước mặt Tào A Ninh, ám vệ tiến lên cung kính nhấc rèm xe lên, hơn mười người ngừng chân ở bên ngoài cùng chắp tay: "Tào công công!”?I
Bình Luận (0)
Comment