Chương 130. Tiếp Lên Ép Vào mặt
Một bên khác trước đó, thái hậu nương nương vẽ tranh mỹ nam bị Dạ Kinh Đường bắt gặp, tâm tình mãi không yên, để Hồng Ngọc đi nghe ngóng, kết quả nghe nói Tĩnh Vương cùng Nữ Đế chưa đi ngủ, chuẩn bị đến Xán Dương Trì tắm rửa.
Thái hậu nương nương liền mang theo cung nữ đi tới Xán Dương Trì. Đến nới thấy thị nữ Tĩnh Vương đang ở bên ngoài chờ đợi, không thấy nghi trượng của thiên tử.
Thiên tử còn chưa có tới, Thái hậu thấy có cơ hội ở riêng một chỗ với Tĩnh Vương, liền vội vàng tiến vào đại điện.
Hồ nước nóng chỉ có mấy ngọn đèn, tia sáng rất tối, ngoại trừ nước suối chảy ra chảy vào thì không có tiếng vang nào nữa.
Thái hậu nương nương mặc váy đỏ thẫm, bước vòng qua bình phong, đập vào mắt liền thấy bóng trắng của Đông Phương Ly Nhân ở trong hồ, dùng tay trêu chọc bọt nước, có thể là do tắm suối nước nóng, gương mặt nàng đỏ bừng rất là xinh đẹp.
"Thái hậu, sao ngươi lại tới đây?"
"Ban đêm ngủ không được, nghe nói ngươi ở chỗ này, liền đến nhìn xem. Ngươi không cần đứng lên."
Thái hậu nương nương đi tới bờ bể tắm, đưa tay liền muốn kéo ra đai lưng, nhảy vào trong hồ cùng tắm suối nước nóng.
Nhưng Đông Phương Ly Nhân làm sao có thể đáp ứng!
Dạ Kinh Đường còn ở trong hồ, nếu Thái hậu cũng trần chuồng bước xuống, vậy thì không còn đơn giản là ‘Tắm uyên ương’, mà là. . .
Mà là chuyện rất đại nghịch bất đạo, đồi phong bại tục!
Mắt thấy Thái hậu chuẩn bị hành động, Đông Phương Ly Nhân vội vàng ngăn lại:
"Chờ một chút!"
"Hả?"
Thái hậu nương nương chớp chớp mắt to, để tay tại đai lưng, có chút hơi khó hiểu:
"Sao thế?"
"Ừm. . . Đêm nay nước khá nóng, sợ Thái hậu không thích ứng. . ."
"Bỏng sao?"
Thái hậu nương nương khom người, ngồi xổm ở bờ ao, muốn dùng bàn tay thử nước.
Nhưng vấn đề là Dạ Kinh Đường đang đưa lưng về phía cửa, chỗ Thái hậu nương nương đứng lúc này ở ngay phía trên Dạ Kinh Đường, nếu để Thái Hậu cúi đầu xuống, rất có thể sẽ xuyên qua hơi nước mịt mờ mà phát hiện bóng người đang trốn dưới nước.
Trái tim Đông Phương Ly Nhân treo đến cổ họng, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể buông tay ôm ngực ra, bơi vọt tới gần Thái hậu.
Lõm bõm~
Bọt nước vẩy ra.
Hai tay Đông Phương Ly Nhân đặt vào thành hồ, đè nén sự xấu hổ cùng giận dữ trong lòng. Mắt nhìn về phía Thái hậu nương nương, làm ra bộ dáng bình tĩnh hỏi thăm:
"Thái hậu đêm hôm khuya khoắt ngủ không được hẳn là do có tâm sự?"
Thái hậu nương nương kém chút bị Đông Phương Ly Nhân làm bọt nước bắn lên người, lui về sau một chút:
"Bản cung cũng không có tâm sự gì, chỉ là thuận đường tới xem một chút. . . Ừm, hôm qua ngươi gặp nạn, trong lòng bản cung vẫn luôn không bỏ xuống được. Ngươi đó đi đâu cũng phải mang theo nhiều hộ vệ. . ."
Đông Phương Ly Nhân biểu cảm không thay đổi:
"Thái hậu yên tâm, lúc nào cũng mang theo bên người."
" Cái Dạ công tử hôm qua hộ giá cho ngươi, cũng mang theo ở bên cạnh sao?"
Đông Phương Ly Nhân phát giác, mình đang giẫm lên người của Dạ Kinh Đường!
"Mang theo, hắn đang tuần tra hoàng cung."
Thái hậu nương nương khẽ vuốt cằm, ngồi xuống ở cạnh hồ tắm, tay ngoắc ngoắc sợi tóc bên tai:
"Tình huống tuấn tra như thế nào, có phát hiện điều gì bất thường hay không?"
"Không có, tất cả đều bình thường. . ."
"Vậy là tốt rồi. . ."
. . .
Cùng lúc đó, dưới nước.
Dạ Kinh Đường lưng tựa vào thành bể tắm ẩn giấu thân hình, nghe không được hội thoại trên mặt nước, vì không muốn mạo phạm Tĩnh Vương, cả người yên tĩnh dưới đáy hồ nhắm mắt lại chờ đợi Tĩnh Vương đem Thái hậu nương nương tiễn đi.
Nhưng vừa nhắm mắt không bao lâu, hắn liền cảm giác sóng nước tới gần, hơi mở mắt dò xét. . .
Một đôi chân dài lung lay, đang hướng phía hắn mà bơi tới.
Lực đẩy mười phần áp tới, không có che chắn chút nào trực tiếp đưa người tới gần mặt, bổ nhào lên đỉnh đầu, hai tay ngọc khẽ vươn lên đặt vào thành bể. . .
? !
Dạ Kinh Đường đối mặt với thứ tráng lệ gần trong gang tấc, không khỏi kinh hãi, nhưng càng hoảng sợ hơn là Tĩnh Vương vì che chắn cho hắn, dựa vai vào sát bờ.
Mà hắn ngồi dựa vào vách trên là nửa người của Tĩnh Vương thì trước mặt dĩ nhiên chính là. . .
Hông.
Dạ Kinh Đường có thể cảm nhận được đôi chân dài của ngây ngốc đang lung lay ở trong nước kèm theo đó là dòng nước ba động đập vào mặt hắn.
Hắn nghiêng đầu nhắm mắt không dám nhìn loạn, nhịp tim như nổi trống, không ngừng nhắc nhở bản thân phải tuân thủ nghiêm ngặt, không được khuất phục dục niệm trong lòng.
Mà Tĩnh Vương cũng biết ánh mắt hắn có thể nhìn tới chỗ nào.
Trong lúc xấu hổ, Tĩnh Vương vậy mà trực tiếp ép sát lại gần, dùng chân dán vào mặt hắn, thoạt nhìn là muốn che mắt không cho hắn nhìn. Phát hiện hắn không có nhìn loạn, cơ chân đang căng cứng của Tĩnh Vương mới thả lỏng một chút.
Dạ Kinh Đường bị thứ gì đó ép sát mặt, giống như đụng vào một chút tóc cảm giác rất khó tả. Hắn cố gắng cưỡng chế ngưng thần tĩnh khí, yên tĩnh chờ đợi.
Nhưng thời gian mà hắn phải chờ đợi, so với hắn tưởng tượng thì dài hơn nhiều. . .