Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 1300 - Chương 1300: Lỗi Của Ta

Chương 1300: Lỗi Của Ta Chương 1300: Lỗi Của TaChương 1300: Lỗi Của Ta

Nhưng thân làm đế vương một đời, Nữ Đế cũng không phải nữ tử yếu đuối hay hối hận, cũng không cần Dạ Kinh Đường dỗ dành, khẽ than một tiếng rồi khôi phục vẻ lười biếng nhàn tản ngày thường, quay đầu cười giỡn: "Ngươi đúng là đàng hoàng, ôm mỹ nhân chạy mấy ngày quả thực là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, không làm ra hành vi cầm thú gì..."

"Chít chít?"

Xuân đau thu buồn, Chim Chim bắt được điểm mấu chốt, quay đầu nhìn về phía Ngọc Hổ, ý là —— cầm thú chọc người nha?

Dạ Kinh Đường cảm thấy Ngọc Hổ ý đang nói hắn không bằng cầm thú, ngẫm lại cũng nói đùa đáp lại: "Sờ cô một chút mà đã đánh tay ta, ta còn có thể làm gì?"

"Ghét bỏ ta không nhu thuận như những cô nương khác?"

"Sao có thể..."

Dạ Kinh Đường nói chuyện phiếm hai câu, sau đó bởi vì đã đến cổng thành liền xoay người nhảy xuống ngựa nắm dây cương dạo bộ tiến lên, thuận tiện nói với thị vệ canh giữ cổng thành, để bọn họ đi Hắc Nha thông báo.

Nữ Đế cũng nhảy xuống đi đến trước mặt, cùng đồng hành tiến vào cổng thành, hơi trâm mặc rồi lại nghiêng đầu nhìn vê phía Dạ Kinh Đường: "Về đến kinh thành, ngươi lập tức phải xuất phát, chờ lần sau gặp nhau sẽ ở Tinh Tiết Thành. Nói đi, lần này nếu hoàn thành việc phải làm trở về, muốn ban thưởng gì?"

Dạ Kinh Đường lắc đầu cười một tiếng: "Nhận bổng lộc triêu đình, đây đều là chuyện thuộc bổn phận, nào cần khen thưởng thêm. Còn nữa, có nhiều thứ, ta muốn cô lại không cho."

Nữ Đế hiểu thứ Dạ Kinh Đường nói là nàng và sư tôn, chỉ biết câu dẫn chứ làm thật thì lại không chịu: "Ta cho thật, ngươi dám muốn?"

Dạ Kinh Đường cũng không trực tiếp đáp lại mà chỉ nói: "Có cho hay không là chuyện của cô, muốn hay không là chuyện của ta, không thể đánh đồng làm một."

Nữ Đế ngẫm lại cũng đúng, không có nói chuyện, đến khi đi vào một đường phố yên lặng không người bỗng nhiên dừng chân lại, kéo váy lên chút.

Xột xoạt -

Dạ Kinh Đường đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy chân trắng bên người, trong lòng giật mình, vội vàng vung áo choàng lên ngăn cản Ngọc Hổ, dò xét xung quanh xem có người hay không: "Cô làm gì vậy?"

Nữ Đế giương mắt nhìn gương mặt Dạ Kinh Đường, để tránh hắn nhìn loạn, hơi tìm tòi, lấy từ dưới váy ra một tấm vải màu đỏ, cầm lấy đưa cho Dạ Kinh Đường: "Không phải trước kia ngươi muốn sao, cho này?"

Dạ Kinh Đường không ngờ tới Ngọc Hổ báo như thế, nhìn ngọc thủ gần trong gang tấc, suy tư thêm chút, chuẩn bị cầm lấy.

Kết quả không ngoài dự liệu, Nữ Đế thu bàn tay lại, bỏ vải vào trong tay áo: "Công lao trước kia đã vì chuyện sư tôn xóa bỏ, vô công bất thụ lộc, chờ ngươi lập được công trở về hãng nói."

Dạ Kinh Đường biết sẽ như vậy, lắc đầu chuyển qua bàn chính sự: "Ta lập tức phải đi, không thể tùy thân bảo hộ, cô đi Tinh Tiết Thành, trên đường vẫn nên chú ý một chút, đừng có manh động như vậy. Lần trước âm thầm đánh với Tiết Bạch Cẩm, may mà ta kịp thời đuổi tới, nếu không hai người các cô sẽ trân trùng trục lăn lộn trong bùn nhão, quá mất mặt."

Nữ Đế đi song song bên người, bình thản đáp: "Ta cũng không phải mãng phu, đương nhiên sẽ hiểu tiến thoái. Phải rồi, Trường Thanh Đồ của Tiết Bạch Cẩm, ngươi vẫn nên để ý một chút, ta thỉnh thoảng sẽ tức ngực khó thở, cũng không biết có phải Trường Thanh Đồ ra đường rẽ hay không...

Dạ Kinh Đường thấy vậy, ánh mắt nghiêm túc: "Không có gì đáng ngại chứ?"

"Trong thời gian ngắn không sao, nhưng cứ thế mãi, trong lòng suy cho cùng là cái đinh, ngươi cũng không cần nóng lòng, xử lý chuyện trước mắt đã..."

Hai người hành tẩu như thế, rất nhanh đã đi vào Minh Ngọc Lâu ở Thành Đông, còn chưa đến Hắc Nha, Chim Chim ngồi xổm trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn phía nóc phòng xa xa, sau đó phiến cánh bay đi: “Chít chít chít chít...'

Dạ Kinh Đường ngước mắt ngẩng lên, trông thấy Ngây Ngốc đã lâu không gặp, trực tiếp từ khu kiến trúc chạy tới, đằng sau có Mạnh Giảo và hộ vệ đi theo.

Nữ Đế nhìn thấy cảnh này, bước chân nhanh thêm mấy phần, hiển nhiên rời xa muội muội hơn tháng, trong lòng cũng rất nhớ mong.

Dạ Kinh Đường nở nụ cười tươi trên mặt, đưa tay vẫy vẫy: "Tĩnh Vương điện hại"

Đông Phương Ly Nhân trong lòng rất vội vàng, nhưng nhìn thấy Dạ Kinh Đường, lại hạ xuống, vững vàng rơi xuống mặt đất, bày ra dáng vẻ vương gia ung dung không vội đón được Chim Chim trước, sau đó dò xét vài lần: "Sao đi ra ngoài một chuyến lại tăng cân?"

"Chít chít?'

Chim Chim vừa định cọ vài cái bán manh, nghe nói như vậy thì nâng cánh lên quạt mấy lần, nhìn dáng vẻ là muốn đánh cho nàng tỉnh.

Dạ Kinh Đường vốn định tiến lên chào hỏi nhưng Ngọc Hổ ở đây, lại không tiện giành trước, làm bộ dắt ngựa vào Hắc Nha để hai tỷ muội các nàng trò chuyện.

Bất quá Nữ Đế có vẻ nghiện diễn, không muốn phá hư ăn ý duy trì trong thời gian dài, đi tới trước mặt, trực tiếp tiến vào Minh Ngọc Lâu: "Ta đi cất đồ, ngươi báo cáo tình hình với Tĩnh Vương.'

Đông Phương Ly Nhân thấy đến bây giờ tỷ tỷ còn giả cung nữ có chút bó tay rồi, nhưng mà lúc này cũng không nói thêm gì, dõi mắt nhìn tỷ tỷ tiến vào Hắc Nha sau đó mới quay đầu lại, ánh mắt không vui: "Đã nói qua mấy ngày thì đến hộ tống bản vương đi Giang Châu, sao giờ ngươi mới trở về?" Những ngày này, Dạ Kinh Đường nhớ Ngây Ngốc muốn chết, thấy tùy tùng đều tự giác lui ra, đi tới trước mặt ôm một cái: "Lỗi của ta, để điện hạ đợi lâu..."

Đông Phương Ly Nhân vốn định nói làm càn, nhưng lần này thực sự rời khỏi quá lâu, nàng còn một mình đợi ở kinh thành ăn Tết, muốn duy trì vẻ mặt uy nghiêm lại ép không được nỗi tương tư trong đáy lòng, cuối cùng vẫn không né tránh, chỉ hơi xấu hổ nói: "Dạ Kinh Đường! Ra ngoài mấy ngày ngươi quên thân phận của mình đúng không... ô!"
Bình Luận (0)
Comment