Chương 1301: Thượng Lộ Bình An
Chương 1301: Thượng Lộ Bình AnChương 1301: Thượng Lộ Bình An
Dạ Kinh Đường ôm còn chưa đủ lại hung hăng hôn môi, Ngây Ngốc ngửa ra sau, hắn còn nâng sau lưng, tới cái hạ eo, hôn nồng nhiệt.
Đông Phương Ly Nhân cũng không phải tính tình nghịch lai thuận thụ, bị ghìm lấy hôn trên đường còn trốn không thoát, đưa tay vặn chặt eo.
"Têt"
Dạ Kinh Đường tức khắc đứng thẳng lưng buông ra, có chút đưa tay: "Lỗi của ta lỗi của ta, là ta mạo phạm, điện hạ bớt giận.
"Hừ."
Đông Phương Ly Nhân lau miệng, ấn Chim Chim còn đang đánh nàng xuống, bánh bao có chút chập trùng nhưng cuối cùng cũng không giáo huấn Dạ Kinh Đường, quay người trở về: "Ngươi muốn đi Tây Bắc?"
"Đúng vậy, Tuyết Hồ Hoa nở, ta không đi không ai có thể trấn áp cục diện."
"Chuẩn bị khi nào thì đi?"
"Lập tức, đến Minh Ngọc Lâu lấy ít đồ rồi đi."
"A2? là
Đông Phương Ly Nhân bỗng nhiên dừng bước, lúc đầu gương mặt hỉ nộ không đổi cũng xuất hiện ngàn vạn biến hóa trong nháy mắt, quay đầu nhìn về phía Dạ Kinh Đường, hai con ngươi thậm chí hiện ra mấy phần ủy khuất.
Dù sao nàng ở kinh thành đau khổ đợi một tháng, mãi mới chờ đến khi tới mùa xuân, kết quả Dạ Kinh Đường vừa gặp đã đi, như vậy sao được?
Trượng phu đánh trận, nương tử ở kinh thành ở góa thủ tiết?
Đông Phương Ly Nhân mím môi một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn kìm nén, quay đầu trở về: "Tốt xấu gì cũng ăn một bữa cơm rồi đi, quốc sự có lớn đến mấy cũng không thể để tướng sĩ đói bụng lên đường...'
Dạ Kinh Đường cùng đi theo vào Hắc Nha, cười nói: "Ăn trên đường là được rồi, tránh trễ nải thời gian."
Đông Phương Ly Nhân nắm chặt nắm đấm trong tay áo, bước chân cũng nặng nề hơn mấy phần, lúc đầu không muốn bộc lộ cảm xúc nhưng rốt cuộc vẫn khó khắc chế được: "Vậy ngươi đi đi! Muốn lấy thứ gì? Bản vương phái người mang tới cho ngươi."
Dạ Kinh Đường đương nhiên nhìn ra được tâm tư của Ngây Ngốc, cười ha ha, cũng không nhiều lời, đi vào Minh Ngọc Lâu, lấy truyền thừa Trì Bộ 'Trục Nhật' từ giá binh khí, sau đó đi lên lầu: "Điện hạ, y phục để ở đâu?"
Đông Phương Ly Nhân dù thượng vị trong lâu, tính tình cứng rắn, đứng sau lưng nhìn tình lang vội vã chuẩn bị xuất phát, vành mắt vẫn có chút đỏ lên, cắn răng nói: "Ngươi lấy y phục của ta làm gì?
"Đem theo trên đường tiện thay giặt, nếu không người mặc cái gì?"
"Ừm?!"
Dạ Kinh Đường để mã giáo ở cửa ra vào, sau đó thuận thang lên lầu, đi đến phòng ngủ của Ngây Ngốc.
Đông Phương Ly Nhân rõ ràng sửng sốt một chút, đợi Dạ Kinh Đường lên lầu mới phản ứng được, vội vàng theo lên: 'Dạ Kinh Đường, ngươi chờ ta một chút, ngươi... ngươi có ý gì?"
Dạ Kinh Đường bước chân không ngừng, đi vào phòng ngủ lầu bốn, tìm kiếm y phục trong tủ quần áo: "Đi Hồ Thiên Lang, điện hạ có chuyện quan trọng không thể phân thân hay sao?”
Đông Phương Ly Nhân trong mắt tràn đầy kinh ngạc, những ủy khuất không vui lúc nãy đều tan thành mây khói, đáy mắt hiện ra hào quang dễ thấy.
Nàng đang muốn mở miệng lại cảm thấy không đúng, do dự nói: "Chuyện Tuyết Hồ Hoa tương đối nguy hiểm, bản vương... bản vương là trí tướng phía sau màn bày mưu tính kế."
"Như vậy không phải tốt sao, ta là mãng phu mạnh mẽ đâm tới, dù sao cũng phải có người bày mưu tính kế đi theo."
Dạ Kinh Đường mở tủ quần áo, lấy nhuyễn giáp ra: "Chúng ta tới biên quan trước, ta đi tìm hiểu tình báo, điện hạ phụ trách xử lý tình báo, lúc cần thiết điện hạ còn có thể buộc biên quân làm chỗ dựa cho ta, nếu ta một mình qua đó, muốn triệu tập lực lượng, Lương Vương không nghe lời ta thì phải làm sao bây giờ..."
Dạ Kinh Đường nói thì nói như vậy nhưng nguyên nhân lớn nhất là vì để Ngây Ngốc một mình ở lại kinh thành ăn Tết, xử lý chính vụ đúng là bạc đãi.
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường chuẩn bị dẫn theo nàng thật, trong lòng sao lại không hiểu tâm ý của Dạ Kinh Đường, lúc đầu muốn làm ra dáng vẻ không chút rung động nào gật đầu nhưng cuối cùng vẫn chẳng giữ được, bước nhanh lên trước, tìm kiếm trong tủ treo quần áo đồng thời dùng bả vai đụng Dạ Kinh Đường một chút: "Coi như sắc phôi ngươi có chút lương tâm, thực sự là...'
"Ha ha...'
"Ngươi chớ đụng lung tung!"
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường cầm cái yếm của nàng ngắm nghía vội vàng đoạt lại, gạt Dạ Kinh Đường ra: "Ngươi đi trước nghỉ ngơi, bản vương tự chuẩn bị."
Dạ Kinh Đường thấy Ngây Ngốc rất vui vẻ, cũng không giúp đỡ, nghiêng đầu hôn mặt bị đầu vai gạt ra, sau đó mới quay người ra cửa.
Sắc trời đã tối dân, Minh Ngọc Lâu đèn đuốc sáng trưng, một vài nha hoàn đi vê chờ Tĩnh Vương và Nữ Đế phân phó.
Dạ Kinh Đường ra khỏi phòng ngủ, đi lên thư phòng trên lầu, giương mắt có thể thấy Ngọc Hổ thân một bộ váy đỏ đứng ngoài cửa sổ trên sân thượng, cầm bút vẽ trong tay vẽ rắn thêm chân trên bức họa của Ngây Ngốc. Dạ Kinh Đường không biết tại sao trong đầu hiện lên câu Vẽ rắn thêm chân, lời này nói ra chắc chắn sẽ bị đánh, vì thế dứt khoát đè tâm niệm xuống, đi vào phía sau nói: "Chờ Tĩnh Vương thu dọn đồ đạc xong, ta sẽ xuất phát, cô nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị sẵn sàng hãng đi Tinh Tiết Thành, không cần quá gấp."
Nữ Đế dáng vẻ vô cùng quý khí, cầm bút lông trong tay nhìn như đang ngắm nhà nhà đốt đèn vẽ tranh, thực tế là do dự nửa ngày không dám đặt bút tránh gấm ít chắp vải thô.
Thấy Dạ Kinh Đường tới, Nữ Đế thuận thế buông bút lông xuống, trở lại trong phòng: "Ngôi đi, uống chén trà trước. Chuyến này ra ngoài, an nguy của Tĩnh Vương phải đặt vị trí hàng đầu, nếu cảm thấy có phong hiểm thì để nàng ở Hắc Thạch Quan do biên quân bảo hộ, đừng mạo hiểm một mình xâm nhập...
"Ta đương nhiên... khụ ——?
Dạ Kinh Đường mới ngồi xuống trà án, chưa ngồi vững vàng đã thấy Ngọc Hổ ngồi ở trên ghế bành của Ngây Ngốc, sau đó khẽ nâng váy, chân trái gác trên đùi phải.
Động tác này ban đầu không có gì nhưng váy của Ngọc Hổ bị đá vừa đúng chỗ, hắn ngồi đối diện trà án dễ dàng nhìn thấy thứ dưới váy...
Mấãu chốt vừa rồi trên đường, Ngọc Hổ cởi quần, bạch hổ mũm mĩm hồng hồng thoáng hiện ở trước mắt.
Dạ Kinh Đường không kịp đề phòng, xém chút ngôi lệch ra từ trên ghế trượt xuống, buồn bực khụ hai tiếng, mặt đều nghẹn đỏ lên, hắn nhanh chóng ngồi xuống, ánh mắt ngại ngùng nhìn Ngọc Hổ.
Ngọc Hổ bày ra tư thế lười biếng, sau đó sắc mặt cũng đỏ lên mấy phần, nhưng dáng vẻ lại như cũ: "Ngươi sao thế?"
Dạ Kinh Đường cảm thấy Ngọc Hổ cố tình nhưng cũng không có chứng cứ, muốn nói gì đó lại có chút suy nghĩ không thông, đứng dậy: "Cũng không có gì... sắc trời không còn sớm, ta đi sắp xếp binh khí, cáo từ trước, hẹn gặp ở Tinh Tiết Thành."
"Đi đi, thượng lộ bình an.”
Nữ Đế đưa mắt nhìn Dạ Kinh Đường day mi tâm bước ra ngoài, đến khi tiếng bước chân xuống lầu vang lên, khóe miệng mới nở một nụ cười, không tính là tệ.