Chương 1309: Ngài là điện hạ cao quý
Chương 1309: Ngài là điện hạ cao quýChương 1309: Ngài là điện hạ cao quý
Nghe nói đến lạc đà quay, mắt Chim Chim liền sáng lên vài phần, không nói gì nữa liền bay ra ngoài.
Đông Phương Ly Nhân sợ Chim Chim cứng đầu, bay thẳng ra hàng ngàn dặm, liền vội vàng giữ lại: 'Không được bay quá xa, phải trở về ngay sau đó. Ngay cả khi không tìm thấy, ta cũng sẽ thưởng cho ngươi một miếng chân cừu quay. "
"Chích chích chích..."
Chim Chim chớp mắt gật đầu để cho biết nó đã hiểu, thoát khỏi lòng bàn tay, bay ra cửa sổ, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Đông Phương Ly Nhân đứng ở cửa nhìn theo, sau đó trở lại ngôi bên cạnh giường, nhìn quanh một lúc, muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy không đúng - Chim Chim đi rồi, trong phòng này chỉ còn mình nàng và Dạ Kinh Đường.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Ly Nhân hơi hoảng loạn, đứng dậy muốn khóa cửa lén lút, nhưng cũng vào lúc này cánh cửa phòng bên kia mở ra.
Kẹt kẹt -
Dạ Kinh Đường trần trụi phần thân trên, chỉ mặc mỗi chiếc quân đen, ôm một cái thùng gỗ lớn từ trong phòng ra ngoài, đi đến bên kênh nước ngoài bếp đổ nước, trên đường hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ? Có phải giường không thoải mái không?"
Dù Đông Phương Ly Nhân có chút lo lắng trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn khôi phục lại được thái độ bình tĩnh của một nữ vương, bình tĩnh nói: "Chưa buồn ngủ lắm, ngươi tối nay ngủ ở đâu?"
Dạ Kinh Đường để cái thùng xuống, nhìn xung quanh: "Phòng chính là của nghĩa phụ, đã dọn dẹp sạch sẽ từ lâu rồi, cũng không có giường. Bên ngoài có ký túc xá của các hộ vệ, ta sẽ ngủ ở bên ngoài, có việc gì cứ gọi ta, ta sẽ nghe thấy liền."
"Ừm..."
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường nói xong rồi, lại quay người đi vê phía sân lớn của tiêu cục ở bên ngoài, cuối cùng nàng cũng có chút không nỡ lòng.
Rốt cuộc Dạ Kinh Đường đã ôm nàng suốt chặng đường tới đây, sao nàng có thể ngủ ngon lành như vậy, trong khi Dạ Kinh Đường đã không ngủ suốt chặng đường.
Đông Phương Ly Nhân do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Ngươi đợi một chút."
Dạ Kinh Đường bỗng chốc dừng lại, quay người lại: "Có chuyện gì không?”.
Đông Phương Ly Nhân môi khẽ động chút, lại quay đầu nhìn lại chiếc giường: "Ừm... ngươi ngủ ở đây đi, trong phòng thoải mái hơn. Ta sẽ canh gác đêm đầu tiên, khi ngươi thức dậy, chúng ta sẽ thay phiên nhau.
Dạ Kinh Đường thấy Đông Phương Ly Nhân rất chu đáo, liền lộ ra nụ cười, quay lại đi vào cửa phòng phía Tây: "Ừm... giường cũng khá rộng, tại sao không cùng nhau nằm xuống ngủ chung? Chúng ta đã đi suốt nhiều ngày, thật sự là rất mệt, không cần phải nhường nhịn lẫn nhau." Cùng nhau?!
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường trần trụi phần thân trên đi lại gần, hơi thở cũng đọng lại, vừa muốn mắng Dạ Kinh Đường, lại thấy hắn quay lại nói: "Nếu điện hạ cảm thấy không phù hợp thì thôi, ta chỉ là nói một cách vô tình thôi, ta sẽ ra ngoài trước."
"Này."