Chương 1310: Ngươi..
Chương 1310: Ngươi..Chương 1310: Ngươi..
Thực ra Đông Phương Ly Nhân không nghĩ như vậy, trong lòng nàng suy nghĩ chỉ giống như những cô nương bình thường khác, ngồi trên kiệu hoa qua cửa vào nhà mới ở cầu Thiên Thủy, sau đó ngồi trên giường chờ tân lang đến mở màn che.
Nhưng những lời này, Đông Phương Ly Nhân không thể nói trực tiếp, chỉ là không hài lòng nói: "Ai muốn thành hôn với ngươi chứ, ngươi là thuộc hạ của bản vương."
Dạ Kinh Đường dùng tay vuốt ve từ eo xuống lưng: "Trên thế gian này không có quy định rằng thuộc hạ không thể cưới chủ nhân. Ngay cả khi trở thành người một nhà, ngài vẫn là chủ nhân của ta mà. Ta là một phò mã, làm sao có thể áp đảo lên trên đầu của ngài."
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường khá hiểu biết, do đó cũng không tránh né nữa, chỉ là nhắm mắt giả vờ ngủ.
Dạ Kinh Đường ôm một lúc, lại thở dài nhẹ nhàng: "Nhưng mà chuyện vụn vặt thật sự rất nhiều, năm ngoái đã chiến suốt một năm, mặc dù đã chiến vào top ba của Bát Quái, nhưng đối thủ sau này, so với trước đây cộng lại còn mạnh hơn, còn không biết phải chiến bao lâu nữa."
"Ta nghĩ rằng năm nay sẽ giải quyết tất cả mọi người, sau đó sẽ trở lại kinh thành, để cho ngài cùng Tam Nương có một lễ thành hôn hoàn chỉnh, nhưng thực sự đã kéo dài tận ba năm, năm năm, mười năm, ta cũng không có cách nào khác, chỉ có thể gặp ít xa nhiều, trước tiên giải quyết những chuyện vụn vặt bên ngoài.'
"Lần này đi hồ Thiên Lãng, ít nhất còn có binh biên và các chư bộ Tây Hải có thể mượn sức, rủi ro không coi là quá lớn. Nhưng sau này, ta có thể phải đi Yến Kinh để cướp Minh Thần Đồ, lúc đó dù có nhớ nhung không muốn rời xa, e rằng cũng chỉ có thể đi một mình, để cho ngài ở kinh thành chờ đợi khó khăn, ài...'
Đông Phương Ly Nhân co ro trong lòng hắn, cảm nhận được nhịp đập tim của Dạ Kinh Đường, có thể nghe ra sự bất lực cùng niềm nhớ nhung của hắn. Nàng nhẹ nhàng cười: "Ta cũng không phải là người chạy trốn mất, ngươi đi đến mười năm, ta vẫn sẽ chờ ngươi mười năm."
Dạ Kinh Đường cúi đầu nhìn vào gương mặt rực rỡ tự hào: "Ta biết ngài có thể chờ ta cả đời, nhưng ta không thể để ngài chờ ta cả đời. Ngay cả nếu không thể giải quyết được trong năm nay, vào năm sau ta cũng sẽ hết sức để lấy lại danh hiệu số một thiên hạ, treo trong hành lang của Minh Ngọc Lâu, để làm biển hiệu cho điện hạ."
Đông Phương Ly Nhân biết tiêm năng của Dạ Kinh Đường, miễn là hắn hứa hẹn như thế nào, chắc chắn có thể làm được. Hiện tại nàng cũng không tránh né nữa, lại quay lại ôm Dạ Kinh Đường vào lòng, dựa vào ngực hắn nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng: "Ngươi từ nhỏ đã sống ở đây à?
Dạ Kinh Đường dựa vào tai của nàng, nói nhỏ: "Đúng vậy, tính ra đã ở đây 18 năm rồi. Mỗi ngày đều mơ ước, nhưng không có một ngày dám mơ rằng có một ngày có thể ôm điện hạ nằm ở đây."
"Ừm"
Đông Phương Ly Nhân nghe mấy lời tình tứ, cả nửa người đều mềm nhữn, nhẹ nhàng cười: "Ngươi đang có ý đồ bất chính, từ khi 11,12 tuổi đã bắt đầu đọc những cuốn sách không chính thống, trước đây nằm ở đây, chắc chắn đã nghĩ vê một số chuyện không thể nói ra."
Dạ Kinh Đường nháy mắt, cười nói: "Ta có thể nghĩ gì bây giờ?"
"Đọc loại sách đó, ngoại trừ việc bắt nạt mấy cô nương ra, ngươi còn có thể nghĩ việc gì khác đây?"
"Vậy điện hạ đã thu sách của ta, rồi lén lút xem, có bao giờ nghĩ về những điều tương tự không?”
Đông Phương Ly Nhân chắc chắn đã nghĩ qua rồi, nếu không thì làm sao có thể vẽ cho Dạ Kinh Đường những cuốn tranh đó được chứ. Nhưng mà nói ra trước mặt hắn, nàng chắc chắn sẽ không thừa nhận: "Hắn cho rằng bản vương giống ngươi là dâm tặc sao? Ta đọc là đọc giang hồ hiệp nghĩa, tình hận ý thù.
Dạ Kinh Đường cũng không phản bác, cười nói: "Ta cũng ước tính ngài cũng không dám nghĩ lung tung, có một số việc, không trải qua trực tiếp thì dù có suy nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được hết ý tứ trong đó. Ngài dù vẽ rất tốt rất đẹp, nhưng có một số cảnh trong cuốn tranh, phản ứng hơi không thực tế."
Đông Phương Ly Nhân nghe Dạ Kinh Đường dám nói rằng tranh của nàng có vấn đề, liên nhăn mày hỏi: "Có sự khác biệt như nào?"
Dạ Kinh Đường giải thích như đếm tiền: "Chẳng hạn như phần 'Mưa lúc ban đầư, ngài vẽ nữ hiệp từ đầu đến cuối đều rất tỉnh táo, ánh mắt xấu hổ rồi giống như muốn ăn thịt người, thực tế sẽ không như vậy.'
Đông Phương Ly Nhân nhớ lại một chút, không tin nói: "Bị kẻ xấu làm vấy bẩn, lẽ nào lại vẽ vẻ mặt rất vui vẻ?"
Dạ Kinh Đường lắc đầu: "Có muốn ta minh họa cho ngài xem không?"
"Ồ? Làm thế nào để minh họa? Ngươi đừng... ?"
Đông Phương Ly Nhân chưa kịp nói hết, thì phát hiện ra có một bàn tay kéo lên viền váy, trượt lên theo nội y, khít khe chạm vào...
"Ngươi."
Đông Phương Ly Nhân run rẩy từ đầu đến chân, mặt đỏ bừng, nhìn vào Dạ Kinh Đường muốn nói lời nào đó nhưng không thể nói ra, chỉ có thể quấy lưng trái phải.
Dạ Kinh Đường cũng không phải là người thô lỗ, chỉ là nhẹ nhàng mà âu yếm: "Điện hạ hãy cẩn thận cảm nhận, đó sẽ là cảm giác như thế nào."
"Ưm....
Đông Phương Ly Nhân cắn chặt răng, cố gắng tỏ ra xấu hổ và tức giận, nhưng chỉ chịu đựng được một lúc thì không thể giả vờ nữa. Nàng dùng tay nắm lấy vai, trốn tránh một vài lần nhưng sau đó lại không còn sức lực. Nàng tránh né ánh mắt bằng cách nghiêng đầu sang trái, sang phải, sau đó lại nhắm mắt lại, không còn chút tâm trí nào để cảm nhận cảm giác.