Chương 165. Thiên Nam
Ánh nắng mùa hè chói chang, trên đỉnh núi.
Lạc Ngưng mặc một bộ Thanh Y, đứng trên vách đá dựng đứng cao ngàn trượng, phía sau có một tòa tháp canh, do hắc thạch dựng thành, có thể trực tiếp nhìn thấy dòng sông uốn lượn phía xa xa ngoài núi.
Tóc dài đen như mực tung bay, đôi mắt hoa đào nhìn xuyên qua Thiên Trọng Sơn lĩnh, hướng về Vân Châu xa không thể chạm, từng tia từng sợi suy nghĩ tràn ngập trong lòng.
Thiên Nam là gọi chung, vị trí cụ thể ước chừng là vùng duyên hải phía Nam của Giang Châu, Sung Châu, Đồ Châu. Thiên Nam là địa vực hạch tâm trên giang hồ.
Nam Tiêu Sơn lúc đầu gọi là Trấn Nam Quan, là cứ điểm phương nam do tiền triều xây dựng, dòng sông từ trong núi chảy qua, hai bên đều là vách núi ngàn trượng, thuộc về binh gia trọng địa trời sinh.
Thời điểm Đại Ngụy khởi binh nổi dậy, quét ngang thiên hạ, Tiết gia lúc đó chỉ có hai ngàn quân, dưới tình thế tứ cố vô thân vẫn là bảo vệ được tòa quan khẩu này. Hoàng tộc Vân An thành, trước khi mất nước, được tử sĩ hộ tống, xông qua vô số phong tỏa của nghĩa quân chạy trốn tới Nam Tiêu Sơn, được Tiết gia thề sống chết bảo vệ, hậu duệ mới còn sống đến ngày nay.
Cho nên trên lý luận mà nói, tiền triều Đại Yên cũng không hoàn toàn mất nước, còn thừa lại một chỗ Nam Tiêu Sơn này.
Mà Bình Thiên Giáo chủ nghiêm túc mà nói, là Nam Sơn hầu do tiền triều phong, tướng lĩnh trấn thủ Nam Tiêu Sơn Đại Yên, Đại Ngụy triều đình mới là phản tặc đường đường chính chính.
Đại Ngụy mới đầu còn muốn đánh hạ toà hùng quan này, nhưng phương bắc là Bắc Lương vương triều, uy hiếp so với bọn lính giang hồ phương nam còn lớn hơn, đội quân chủ lực đều đang đặt ở phương bắc. Mà những binh mã bình thường thì đừng mơ tưởng đánh hạ toà quan khẩu này, chờ sau này Đại Ngụy quân chủ khai quốc băng hà, tân quân thượng vị đã chẳng còn muốn để ý ngọn núi nhỏ Nam Tiêu Sơn này.
Tiết gia không nhận chiêu an, nhưng thế cục thiên hạ đã định, cũng không dám công khai giơ cờ hiệu Đại Yên phục quốc dẫn tới bị đại quân triều dình trấn áp, bèn sáng lập Bình Thiên Giáo, dựa vào phương thuật giang hồ du tẩu tứ phương, lung lạc giáo đồ, chậm rãi tích súc thế lực.
Theo thời gian trôi qua, Đại Yên sớm đã trở thành dĩ vang, ngay cả người giang hồ không phục, đều công nhận mảnh thiên hạ này mang họ Ngụy ; Nam Tiêu Sơn hàng hay không hàng, đối với đại thế thiên hạ mà nói, đã không còn quan trọng.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Nam Tiêu Sơn sớm muộn sẽ bị vùi vào bên trong lịch sử bụi bặm.
Nhưng để cho tất cả mọi người bất ngờ chính là, Tiết gia khí vận chưa hết, cố thủ mấy chục năm, sau đó trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một cái Tiết Bạch Cẩm, chỉ trong khoảng thời gian mấy năm ngắn ngủi, trực tiếp từ sao trẻ trong giang hồ đánh tới đứng đầu bảng bát đại khôi, kiếm chỉ ba tiên trên núi, khí thế giống Phụng Quan Thành năm đó quét ngang giang hồ.
Bình Thiên Giáo cũng bởi vậy mà quật khởi, giáo đồ hơn vạn, trở thành bá chủ giang hồ Thiên Nam, đồng thời cũng rước lấy kiêng kị của triều đình. Bình Thiên Giáo chủ cũng thấy rõ được đại thế, nhiều người ủng hộ hắn làm đế vương Giang hồ, nhưng nếu si tâm vọng tưởng phục hồi Đại Yên, chỉ sợ toàn bộ giang hồ liền sẽ tại chỗ phân rõ ranh giới với Bình Thiên Giáo, cho nên hắn chỉ một mực hành tẩu giang hồ, chưa từng đem chuyện cũ năm xưa treo ở bên miệng.
Ngay cả Lạc Ngưng thân làm giáo chủ phu nhân, cũng nhìn ra Bình Thiên Giáo muốn phục quốc là thiên phương dạ đàm. Nhưng mà có thể ở trên núi làm thổ hoàng đế vẫn tốt hơn đồng ý chiêu an, chịu sự quản thúc, khúm núm quy phục Vân An thành.
Lạc Ngưng đứng ở sườn núi một lúc lâu, sau đó đi tới bên cạnh thác nước ở đỉnh núi.
Thác nước dựng đứng xối nước ầm ầm xuống, bọt nước bắn tung tóe tạo thành cầu vồng trên vách đá, xuyên thấu qua màn nước, ẩn ẩn có thể thấy được trên vách đá dựng đứng, một bóng người xếp bằng ở bên trong thác nước.
Lạc Ngưng đứng bên thác nước, thăm dò quan sát một chút, thanh âm trong trẻo mở miệng:
"Ta và Vân Ly đi đây, ngươi bảo trọng."
"Khi nào trở về?"
"Ta có biện pháp để khôi phục sự tự do cho Cừu Thiên Hợp, chờ việc này xong xuôi liền trở về."
"Ngươi có biện pháp gì?"
". . ."
Biện pháp của Lạc Ngưng, mặc dù nói ra không dễ nghe, nhưng giống như đúng là nàng dùng mỹ nhân kế mị hoặc tiểu tặc vô sỉ; tiểu tặc vô sỉ lại dùng mỹ nhân kế mị hoặc nữ vương gia, từ đó tạo thành một vòng tròn để cứu Cừu Thiên Hợp.
Phương pháp này hiển nhiên không thể nói, không thì nữ tướng công kia làm người bị cắm sừng, nhất định sẽ rời núi đem tiểu tặc háo sắc kia đem lên treo lên đánh gần chết, sau đó sẽ không cho phép người vợ ngốc là nàng ra ngoài nữa.
Lạc Ngưng nhìn về phía xa Thiên Sơn, trầm ngâm, nói:
"Ở kinh thành chiêu mộ một giáo đồ, đang trong qua trình tiến vào Nha Môn nằm vùng, việc này nếu như thành, không chỉ có thể cứu Cừu Thiên Hợp, về sau muốn vì Đại Yên phục quốc, cũng thêm một phần thắng."
"Ngươi dùng cái điều kiện gì mời chào?"
"Truyền thụ võ nghệ, không thì còn có thể dùng cái gì?"
Người ở dưới thác nước hơi trầm mặc, cũng không hỏi nhiều, ngược lại nói:
"Kinh thành ngọa hổ tàng long, ngươi võ nghệ lơ là, phải chú ý an toàn."
?
Lạc Ngưng ánh mắt lạnh lùng:
"Hành tẩu giang hồ dựa vào không chỉ là công phu, là còn có đạo lí đối nhân xử thế. Ta cũng không chỉ có một chỗ dựa là ngươi, thật bị bắt, liền báo danh tự đạo cô thối Ngọc Hư Sơn kia, cùng lắm thì đổi nghề, đi Ngọc Hư Sơn xuất gia, triều đình có thể làm gì được ta?"