Chương 166. Tiến Về Chu Gia
Lạc Ngưng nói tới đạo cô thối, tự nhiên là Đế sư Tuyền Cơ chân nhân.
Lạc Ngưng năm đó bôn ba trên giang hồ tìm kiếm hỏi thăm cao nhân, thánh địa Đạo gia Ngọc Hư Sơn không có khả năng không đi, mặc dù không có gặp Lữ Thái Thanh, nhưng với Tuyền Cơ chân nhân thì nàng từng ở cùng một đoạn thời gian, quan hệ rất tốt.
Đáng tiếc sau khi nàng dấn thân vào Bình Thiên Giáo, cùng triều đình thế bất lưỡng lập, đành phân rõ giới hạn với Tuyền Cơ chân nhân. Giờ đây, một cái vẫn là quan, một cái đã thành tặc.
"Đi Ngọc Hư Sơn, tình cảm chúng ta liền không còn, làm việc vẫn nên cẩn thận thì hơn. Mặt khác, ngươi nếu thật sự có thể sắp xếp người bên cạnh Tĩnh Vương, để hắn tìm cơ hội mang ngươi đi Trường Lạc cung một chuyến."
"Làm cái gì?"
" Ở sau Thần An điện, cất giấu một gian mật thất, đế cung di giá Nam Tiêu Sơn, lúc tổ phụ lâm chung để lại di ngôn, nói trong mật thất có đặt một vật có khả năng đổi lấy Bắc Lương viện trợ."
Lạc Ngưng khóe mặt giật giật:
"Thần an điện ở nơi nào?"
" Tẩm điện Đại Ngụy Nữ Đế."
"?"
Lạc Ngưng há to miệng, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ muốn giải bày, cuối cùng cũng chỉ biến thành một câu:
" Chỗ ngủ của Nữ Hoàng đế, ta làm sao có thể đi vào?"
"Lượng sức mà đi, không có cơ hội cũng không sao. Việc này không thể nói cho ngoại nhân biết, nếu thật có vật có thể từ Bắc Lương đổi lấy trọng binh gấp rút tiếp viện, rơi vào tay ta thì chưa chắc ta đã khởi binh nổi dậy nhưng rơi vào tay người có dã tâm khác, thiên hạ tất đại loạn."
Lạc Ngưng nghe thấy vậy thì hỏi ngược lại:
"Ngươi thật muốn đối đầu với Nữ Hoàng đế sao?"
"Hỏi cái này làm gì?"
"Ta cảm thấy. . . Ngươi vẫn nên đem thân phận làm rõ, trước kia không có Nữ Hoàng đế, ngươi phải giả làm nam nhi đã đành; hiện tại đã có tiền lệ nữ nhân làm hoàng đế, ngươi đóng vai thành nam nhân có ý nghĩa sao?"
" Phía sau Nữ Đế là môn phiệt sĩ tộc, sau lưng ta có cái gì? Nữ nhân kéo đại kỳ tạo phản, đánh được giang sơn sớm muộn cũng chỉ tiện nghi cho nam nhân, như vậy còn có ai sẽ tận trung đi theo?"
Lạc Ngưng thật sự không muốn làm giáo chủ phu nhân, mới muốn khuyên Tiết Bạch Cẩm làm rõ thân phận.
Nàng cùng Tiết Bạch Cẩn phối hợp nhiều năm như vậy, Minh Long Đồ đều học được, Tiết Bạch Cẩm không làm rõ thân phận, nếu như nàng mở miệng nói Ly hôn, thực sự đuối lý, ngẫm lại xong thì không nói thêm nữa, tạm biệt nhau, rời khỏi vách núi. . .
Mùng tám tháng tư, trăng sáng giữa trời.
Mặt sông sóng nước bao la lấp lánh, đò ngang chứa đầy lữ khách, từ vùng ven sông lái về phía tây bộ Trạch Châu, đèn đuốc chiếu sáng cả thuyền, ở trên mặt nước lại chiếu ra đủ loại hình dáng bóng.
Lão tiên sinh quần áo đơn giản, cầm trong tay trống nhỏ, ngồi trên boong thuyền, kể điển cố trên giang hồ:
"Từ lúc Phụng Quan Thành xuất thế, hiệp khách thế gian đều thành Nhị lưu. . ."
Bên cạnh còn có cái nha đầu, cầm thẻ gỗ thi thoảng sẽ gõ để phối thêm làn điệu.
Dạ Kinh Đường mặc áo bào đen, mang theo mũ rộng vành, giống như bao hiệp khách giang hồ khác, tựa ở lan can thuyền, cố sự này hắn đã sớm nghe nhiều đến thuộc; chim chim thì trông mong nhìn qua hàng kẹo ngọt trong đám người bán hàng rong:
"Cá ròn Thanh Giang, 5 văn hai cái, đặc sản Trạch Tây, qua thôn này liền không bán nữa. . ."
"Chít chít. . ."
Dạ Kinh Đường dừng chân tại Tây Vương trấn đã bốn năm ngày, mỗi ngày đều nghe hát dưỡng thương, cũng không phát sinh việc gì đáng nhắc tới. Chờ Hồng Hoa Lâu bàn bạc xong mọi chuyện, liền cùng Tam Nương lần nữa xuất phát, tiến về trạm tiếp theo của hành trình là Thủy Vân Kiếm Đàm.
Lúc đầu kế hoạch của Tam Nương là nàng tự mình đến Thủy Vân Kiếm Đàm chúc thọ, cùng Thủy Vân Kiếm Đàm đàm phán việc của mấy năm nay.
Nhưng lâu chủ chung quy vẫn là lâu chủ, tự mình chạy tới trong nhà đối phương đàm luận nhất định sẽ bị đánh gia thấp. Bây giờ có Thiếu chủ rất thích chịu đòn, loại việc như đi chúc thọ này, tự nhiên giao cho Thiếu chủ đi là thích hợp nhất.
Vì thế chúng đường chủ thương lượng một phen, quyết định chuyến này để Dạ Kinh Đường dẫn đội, hai đại đường chủ Trần Nguyên Thanh cùng Tống Trì đi theo làm tùy tùng.
Tam Nương cũng đi theo, nhưng chỉ tọa trấn từ một nơi bí mật gần đó, tất cả mọi chuyện đều giao cho Dạ Kinh Đường xử lý.
Chuyến này đi bằng thuyền của Tế Châu đường, kích thước khá lớn, ngoài quần hùng Hông Hoa Lâu ở trên thuyền thì nhà thuyền vẫn đón thêm khách như cũ nhưng cũng không cảm giác chật hẹp gì.
Người giang hồ nam lai bắc vãng trên thuyền rất nhiều, nhưng ‘Người giang hồ’ cũng không chỉ là người học võ; thuyết thư hát hí khúc, gánh xiếc đoán mệnh và những nghề khác, đều tính là nghề trên giang hồ, nghe những người này giảng cố sự nam lai bắc vãng rất thú vị.
Dạ Kinh Đường đứng ngoài quan sát tiết mục ngắn một lát rồi vứt xuống khối bạc vụn vào trong chậu, đổi lấy một tiếng cảm ơn của nha đầu "Tạ công tử", sau đó hắn lại mua một bao cá khô, đi tới tầng hai của thuyền.