Chương 168. Xem náo nhiệt (2)
Đạp đạp đạp. . .
Dạ Kinh Đường chân điểm sóng biếc, hướng thẳng đến bờ sông bay đi.
Bùi Tương Quân võ nghệ bất phàm, tự nhiên không cần Dạ Kinh Đường cõng, nói một tiếng cùng Tú Hà, liền nhảy qua rào chắn.
Hai người lướt nước trên mặt sông như chuồn chuồn, đi đến phụ cận bờ sông, ẩn ẩn ồn ào cũng từ trong gió đêm truyền đến:
"Giết người rồi —— "
"Dương Vạn Lý, ngươi hôm nay chắp cánh cũng khó thoát, ngoan ngoãn chịu trói còn có thể cho ngươi chết một cách thống khoái, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, bản quan để ngươi muốn chết cũng không xong!"
"Mã lão tứ, ngươi chớ ép lão tử. . ."
Ầm ầm ——
. . .
Dạ Kinh Đường đáp xuống bên bờ, ẩn giấu thân hình bước nhanh đi tới thị trấn, nhỏ giọng hỏi thăm:
"Dương Vạn Lý là ai?"
" Người giang hồ Giang Châu, vốn là đương gia Hải bang, kết quả năm ngoái không có mắt cướp thuyền, cướp đến trên đầu Tiêu Sơn Bảo Giang Châu. Bị Tiêu Sơn Bảo giết đến chó gà không tha, bản nhân hắn bị đuổi giết chạy tới võ lâm phương nam, nghe nói muốn chạy trốn sang Bắc Lương."
"Dương Vạn Lý là hải tặc?"
"Ừm là hải tặc hơn nữa trên tay dính máu rất nhiều nhân mạng, bằng không thì cũng sẽ không bị Lục Sát đuổi bắt."
"Mã lão tứ là ai?"
"Ngân Câu Mã Diện Trần Miểu. Còn Ngưu Đầu Đồ Cửu Tịch thì được người giang hồ gọi là Trâu lão tam ."
Dạ Kinh Đường giật mình, cùng Tam Nương vô thanh vô tức nhảy lên tường thành thấp bé của thị trấn, thăm dò xem xét, nguyên bản thần sắc nhẹ nhõm liền biến thành ngưng trọng.
Chỉ thấy không lớn tiểu trấn bên trên đầy đất bừa bộn, hồng quang trùng thiên, tiếng kêu khóc của phụ nữ trẻ em khắp nơi có thể nghe. . .
------
"Cha. . . Ô ô. . ."
Trên trấn, hai tòa nhà đang đổ sụp, máu đỏ hòa vào với nước chậm rãi chảy vào cống rãnh, huyết thủy là từ thi thể bị một đao phân thành hai mảnh chảy ra.
Một cái tiểu nha đầu ba bốn tuổi, ngồi xổm ở chỗ ngoặt phòng xá, tiếng khóc tê tâm liệt phế, nhìn qua một đôi vợ chồng đang đứng ở bên kia đường. Vợ chồng mặt cắt không ra máu, nữ nhân quỳ trên mặt đất dập đầu, nam nhân cầm theo đảo bổ củi, muốn xông tới, lại bị cự vật to lớn chặn đường đi.
Ánh lửa chiếu vào, có thể thấy được cự vật to lớn là người, nhưng dáng người rất to lớn, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù người bình thường.
Bóng người thân cao hơn hai mét, cánh tay to hơn cả eo của thường nhân, vòng eo to như cối xay, toàn thân mặc trọng giáp màu đen, trên tay còn nắm lấy hai cây chùy đồng, hô hấp như man ngưu, đứng trên mặt đường giống như một tòa núi thịt màu đen.
Tổng bộ Nha Môn đều là một trong một ngoài phối hợp, cái núi thịt này, dĩ nhiên chính là Đồ Cửu Tịch được người giang hồ xưng Kim Cương Ngưu Đầu.
Đồ Cửu Tịch hai mắt tinh hồng như sát thần Địa Phủ, gắt gao nhìn chằm chằm tội phạm Dương Vạn Lý ở đường đối diện.
Dương Vạn Lý nhìn dáng vẻ trên dưới năm mươi tuổi, mặc áo viên ngoại bình thường nhưng lúc này sớm đã rách tung toé, binh khí cũng đã bị Ngân Câu Mã Diện tước đi trong lúc chiến đấu, sau đó chộp tới một cái búa cán dài mà trước đo hắn cướp được trong lò rèn.
Dáng người Dương Vạn Lý cũng rất to cao, nhưng đặt ở trước mặt Đồ Cửu Tịch, liền như một đứa trẻ đứng trước người trưởng thành.
Dương Vạn Lý cũng được xem như một kiêu hùng, nhưng đầu trâu mặt ngựa là tổng bộ quân triều đình chuyên môn đối phó Tông Sư, căn bản không coi Dương Vạn Lý ra gì, nếu không phải trùng hợp đụng mặt, loại nhân vật này nên giao cho đám người Xà Long xử lý.
Đồ Cửu Tịch hay Trần Miểu tùy tiện một người đi ra, đều có thể đem tên giặc cỏ này bóp chết, nhưng lúc đầu, Dương Vạn Lý là người thấy bọn hắn trước, muốn chạy trốn mới bị phát giác. Chạy trốn trên đường, Dương Vạn Lý vì muốn gây ra hỗn loạn hạn chế Đồ Cửu Tịch liền tùy ý chém giết dân thường.
Đồ Cửu Tịch và Trần Miểu hưởng bổng lộc quan võ Tứ phẩm của triều đình, không có khả năng cùng người giang hồ chém giết loạn, cho nên không dám tùy tiện tiến lên.
Lúc này Dương Vạn Lý giết đến điên cuồng, núp ở góc tường, búa sắt đặt ở trên đầu một nha đầu, phun bọt bép nói:
"Lão tử đã sớm muốn chết, hôm nay ngươi dám bước tới ta sẽ giết thêm nha đầu này, mạng của lão tử không đáng tiền, các ngươi có gan thì đến cầm! Đến đây!"
Soạt —— soạt ——
Thanh âm xiềng xích lắc lư từ xa mà đến gần, đầu tiên là cái móc bay ra, đính vào xà nhà bên đường.
Tiếp theo Trần Miểu người nhẹ như lá, nhẹ nhàng đáp xuống mái hiên, tay áo trường bào rủ xuống, xiềng xích dài nhỏ từ từ được thu vào trong tay áo, lặng lẽ nhìn qua góc đường:
"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy được bao xa?"
"Ngươi có gán thì đến đây!"
Đầu trâu mặt ngựa đều đã hiện thân, giữ vững khoảng cách an toàn, Dương Vạn Lý hai mắt đỏ bừng, chậm rãi lui lại, một tay kẹp chặt tiểu nha đầu, đi về phía cửa trấn.
"Cha. . . Nương. . ."
"Nha đầu!"
Tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế quanh quẩn khắp nẻo đường.
Trần Miểu mặt trầm như nước, không nhúc nhích tí nào.
Tính cách Đồ Cửu Tịch tương đối táo bạo, nhưng lúc này cũng chỉ đành nắm chặt hai cây chùy, có thể nghe thấy tiếng hắn nghiến răng ken két.
Đợi hai bên cách nhau hơn ba mươi trượng, dù là Tông Sư cũng không cách nào chớp mắt liền đuổi kịp, đáy mắt Dương Vạn Lý mới hiện ra tia cầu sinh mãnh liệt, bước chân tăng tốc, muốn quay đầu lao vùn vụt chạy ra khỏi thị trấn.
Nhưng ngay lúc này!
Sang sảng ——
Trong bóng đêm có đao quang lóe lên!