Chương 169. Hỗ Trợ Bắt Tội Phạm
Phía trên phố cũ là cảnh tượng hỏa diễm trùng thiên, đao quang sáng như tuyết đột nhiên nở rộ từ trong màn đêm.
Sang sảng!
Dương Vạn Lý nghe thấy âm thanh rút đao từ phía sau truyền đến, trực giác rùng mình, muốn dùng búa đập vỡ đầu của đứa trẻ.
Nhưng khoảng cách âm thanh rút đao rõ ràng ở bên trên tường thành phía sau lưng, vậy mà chỉ trong chớp mắt, hắn đưa tay lên lại phát hiện không thấy búa sắt được nâng lên.
Táp ——
Máu tươi nóng hổi bắn ra, bắn vào người hắn và mặt tiểu nha đầu.
Đảo mắt mắt nhìn lại mới phát hiện bản thân giơ lên chỉ là một nửa cánh tay!
Mà tay phải nắm chặt búa sắt, chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏicơ thể, rơi trên mặt đất.
Một đao kia nhanh không thể tưởng tượng, thậm chí không nhìn thấy thân đao.
Nếu như không phải sợ ngộ thương con tin, chỉ sợ hắn đã bị một đao chém bổ xuống đầu, biến thành hai mảnh thi thể.
Dương Vạn Lý trong lòng hoảng sợ, nhưng hắn ở trong giang hồ bao nhiêu năm, đối với những chuyện tàn độc thấy cũng nhiều mà làm cũng nhiều. Đứng trước thời khắc sinh tử, hắn không chút do dự ném tiểu nha đầu đi, lao tới phòng xá bên cạnh, đồng thời khom người cúi đầu.
Táp ——
Cùng lúc đó một đạo đao quang đảo qua trên đầu hắn, cắt mất một búi tóc.
Hắn cúi đầu tránh thoát được một đao trí mạng, Dương Vạn Lý không chút do dự với lấy tay phải đang cầm rừu vừa rơi xuống đất, cầm ném về phía nha đầu.
Hô hô hô ——
Cách tay gãy cùng búa sắt xoay tròn như máy xay gió!
Dương Vạn Lý biết phía sau có cao thủ, hành động lần này chính là đánh cược, nếu đối phương xuất thủ đánh hắn lần nữa, tiểu nha đầu kia tất nhiên bị đập thành một đống thịt nhão.
Nhưng đáng tiếc chính là, tiểu nha đầu vừa bay ra ngoài, một nữ nhân thân mặc váy vàng liền xuất hiện trong tầm mắt, lăng không ôm lấy tiểu nha đầu.
Xoẹt!
Trong giây lát tiếp đó, cánh tay trái còn lại của hắn lại rơi xuống đất, phun ra một đạo máu đỏ.
"Aaaaaaaa "
Tiếng hét thảm từ trong tiểu trấn vang lên, kèm theo hàng loạt vang trầm-- keng keng roẹt roẹt.
Dạ Kinh Đường liên tục xuất thủ ba đao, chặt đứt hai tay tội phạm, biết Tam Nương ở bên cạnh nên hắn cũng không cần quản búa sắt bay tới chỗ tiểu nha đầu kia.
Nhưng nghe thấy một âm thanh trầm đục, trong lòng hắn chợt nhảy một cái, đảo mắt nhìn lại đã thấy Tam Nương ôm lấy tiểu nha đầu, vai phải bị búa đập xuống, thân thể lảo đảo, liền như là nữ quyến bình thường chỉ biết chút công phu quyền cước, ôm nha đầu ngã xuống mặt đất.
? !
Dạ Kinh Đường liền lập tức kịp phản ứng, đầu trâu mặt ngựa ở bên cạnh, Tam Nương sợ bại lộ thân phận, mới cố gắng áp chế như thế.
Mắt thấy Tam Nương bị đập, Dạ Kinh Đường nào còn có tâm tư quản Dương Vạn Lý mất hết hai tay, một cước đá vào lưng hắn, thu đao vọt đến trước mặt Tam Nương, đem nàng ôm vào trong lòng:
"Tam Nương? !"
Bùi Tương Quân sợ bị đầu trâu mặt ngựa phát giác dị dạng, mới chịu một búa tượng trưng, cũng không có việc gì.
Bỗng nhiên Dạ Kinh Đường xông lại, tay phải ôm phía sau lưng nàng, tay trái ôm eo nàng, có thể là vô ý nhưng sao tay lại đặt trên mông để nâng cơ thể nàng lên, hành động này trong nháy mắt khiến nàng cứng người như mộng.
Bùi Tương Quân ôm tiểu nha đầu, nằm trong ngực Dạ Kinh Đường, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, phản ứng đầu tiên là, Kinh Đường là cố ý sờ mông ta sao. . .
Nhưng rồi lại thấy ánh mắt đau lòng của Dạ Kinh Đường, Bùi Tương Quân vẫn là bỏ đi ý nghĩ này, như tiểu nữ nhân thân kiều thể yếu, ngồi trên bàn tay Dạ Kinh Đường, mi mắt nhíu chặt, một bộ dáng bị đau đáng thương.
Dạ Kinh Đường tay nâng Tam Nương, chỉ là không muốn để cho nàng ngã xuống đất, sau khi truyền tới cảm giác chĩu nặng, mới phản ứng được. . .
Ách! Cái nơi màu mỡ này. . .
". . ."
Dạ Kinh Đường biểu cảm cứng đờ, muốn đem tay cấp tốc dời đi chỗ khác nhưng Tam Nương đang diễn trò mềm nhũn co quắp, buông tay sợ nàng ngã xuống lần nữa.
Vì thế hắn chỉ có thể kiên trì nửa ngồi, để Tam Nương ngồi trên tay và đầu gối hắn, quay đầu nhìn về phía mặt đường.
Dương Vạn Lý bị đạp ra ngoài, ngã lên trên mặt đất, cố dùng cái chán để đứng dậy, còn muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Ngân Câu Mã Diện Trần Miểu nào để hắn thoát, ngay lập tức hai thanh móc câu từ trong tay lao vùn vụt tới, khoảng cách còn có mấy trượng, liền lăng không vung ra khóa sắt, chuẩn xác không sai đính vào mắt cá chân Dương Vạn Lý, dùng sức kéo một phát.
Haaa~
Dương Vạn Lý hai tay đứt đoạn, bị kéo về sau dẫn đến ngã đập mặt vào đất, tiếp đó lại bị lôi về sau như chó chết.
Xoạt xoạt xoạt. . .
Đồ Cửu Tịch tức đến sùi bọt mép, cầm theo hai cái chùy đồng, nhanh chân như sấm lao đến. Mũ sắt che chắn khuôn mặt không thấy được biểu cảm, nhưng hai mắt đỏ ngầu, chỉ sợ đủ để hù chết bọn chuột nhắt bình thường.
Dương Vạn Lý bị lôi tạo thành một vệt máu dài trên mặt đất, cố gắng tránh thoát, lăn lộn trườn:
"Ngươi cho rằng lão tử sợ ngươi? Hai mươi năm sau lão tử. . ."
Trần Miểu đem Dương Vạn Lý kéo tới trước mặt, cũng không trực tiếp đánh chết, mà chỉ lạnh giọng:
"Ta là mệnh quan triều đình, lời đã nói ra tất nhiên phải thực hiện, đã nói để cho ngươi muốn chết cũng không xong, liền sẽ để ngươi muốn chết cũng không xong!"
Dứt lời buông ra xiềng xích, đi về phía Dạ Kinh Đường.