Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 170 - Chương 170 - Hỗ Trợ Bắt Tội Phạm 2

Chương 170 - Hỗ Trợ Bắt Tội Phạm 2
Chương 170 - Hỗ Trợ Bắt Tội Phạm 2

Chương 170. Hỗ Trợ Bắt Tội Phạm (2)

Đồ Cửu Tịch hình thể như núi thịt, đứng ở trước mặt Dương Vạn Lý, chùy đồng trong tay vung vẩy, trực tiếp đánh tới chân trái.

Bành~

Huyết quang văng khắp nơi, nửa đoạn chân trong nháy mắt vỡ vụn xương cốt, hóa thành thịt nát, bắn tung tóe trên nền gạch xanh.

"A aaaaa!"

Tiếng kêu thảm thiết phát ra, ngay lúc đó lại bị một cái búa đập bể cằm.

Ánh mắt Dạ Kinh Đường bị Trần Miểu đi tới gần che chắn, nhưng vẫn có thể nhìn ra, hai bổ đầu này là chuẩn bị từng chút từng chút đem Dương Vạn Lý còn sống đập thành thịt nát.

Mặc dù là người giang hồ sống trên lưỡi đao liếm máu, nhưng giết người cùng ngược sát là hai việc khác nhau.

Tình cảnh này, Dạ Kinh Đường nhìn qua đã khiến tim đập nhanh, tay ôm Tam Nương chặt hơn mấy phần, ngăn trở tầm mắt của nàng.

Bùi Tương Quân cũng thuận thế, cúi đầu đem mặt giấu ở ngực Dạ Kinh Đường, đồng thời lấy tay che mắt tiểu nha đầu.

Trần Miểu đi tới cũng là vì muốn ngăn cản ánh mắt phụ nữ trẻ em, tránh cho hù họa dân chúng vô tội. Hắn đứng trước mặt Dạ Kinh Đường, chắp tay nói cảm ơn:

"Thiếu hiệp trượng nghĩa, đa tạ."

"Đại nhân quá khen, tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."

Trần Miểu mắt thấy phu nhân trong ngực Dạ Kinh Đường bị dọa đến mất hồn, liền giơ tay lên nói:

"Lão Đồ."

Đồ Cửu Tịch thở hổn hển, đã đem Dương Vạn Lý đập chỉ còn lại nửa người, thủ pháp tinh chuẩn tránh chỗ yếu hại, vẫn chưa đem tên kia đập chết, ánh mắt to như chuông đồng từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào cặp mắt đầy tuyệt vọng của Dương Vạn Lý. Nghe thấy thanh âm của Trần Miểu, Đồ Cửu Tịch vẫn không có ý định ngừng tay, bắt lấy thịt nhão ở đùi, đem Dương Vạn Lý kéo tới trong ngõ tối không ai thấy được, vung chùy.

Đông. . . Đông. . .

Tràng diện này, nhìn so lăng trì đều máu me hơn, cảnh tượng ở Địa Ngục nghĩ đến cũng chỉ như thế này, Dạ Kinh Đường có chút nhíu mày.

Trần Miểu biết thủ pháp này rất tàn nhẫn, bình tĩnh giải thích nói:

" Nhân đạo nên dùng trên thân người, Hiệp nghĩa nên dùng trên thân hiệp nghĩa chi sĩ. Chúng ta ăn bổng lộc đều lấy từ bách tính, đạo chích giang hồ hung tàn, tàn nhẫn với bách tính, chúng ta càng phải tàn nhẫn hung tàn gấp mười lần để hoàn lại khiến người giang hồ minh bạch Vương pháp là như thế nào. Hi vọng thiếu hiệp hành tẩu giang hồ, có thể hết lòng tuân thủ hiệp nghĩa chi đạo, ghi nhớ cảnh tượng hôm nay."

"Tạ đại nhân dạy bảo, tại hạ tất nhiên ghi nhớ."

Trên đường còn nhiều hỗn loạn, Trần Miểu cũng không nhiều lời thêm nữa, ổm tiểu nha đầu, gật đầu thi lễ rồi quay người rời đi. . .

"Mau múc nước. . ."

"Cẩn thận, xà nhà sập. . ."

Rầm rầm. . .

Chém giết đã kết thúc, thị trấn vẫn không được an tĩnh, bổ khoái bên trên thị trấn, lực phu chạy đi chạy về cứu hỏa.

Ngân Câu Mã Diện ôm tiểu nha đầu, an ủi tiểu phu thê, Đồ Cửu Tịch hình thể cường tráng như gò núi, mặc dù hắn vừa mới đánh nát một người nhưng trong lòng không để tâm chút nào, lúc này đang đứng bên trong phòng xá sắp sụp đổ, một mình chống đỡ lấy xà nhà, tìm kiếm người chưa kịp chạy thoát.

Dạ Kinh Đường đứng ở cửa trấn nhìn một lát, sau đó đem Tam Nương đang giả bộ như bị thương bế lên, đưa lưng về phía tiểu trấn ánh lửa đang ngút trời, sắc mặt có chút phức tạp.

Bùi Tương Quân tựa trên vai ở Dạ Kinh Đường, nhìn lại tiểu trấn một mảnh hỗn độn, ôn nhu nói:

"Cảm thấy giang hồ không có gì tốt phải không?"

"Ha ha, ta sinh ra chính là người giang hồ, không xứng nói lời này."

"Xông pha giang hồ lâu năm, đều sẽ có cảm giác này. Thế gian đều là những chuyện xưa. Nếu như có một ngày, giang hồ chỉ có rượu ngon không có chuyện xưa khi đó nhất định là thịnh thế trước nay chưa từng được khai sáng. Tất cả mọi người không phải là người giang hồ, nhưng giang hồ lại bao trùm lên mọi người."

Dạ Kinh Đường ôm Tam Nương đi ra cửa thành, cúi đầu nhìn mỹ nữ yêu kiều Tam nương:

"Tam Nương nói chuyện vẫn rất có triết lý."

Bùi Tương Quân nhàn nhạt "Hừ ~" một tiếng, giương mắt nhìn Dạ Kinh Đường, kết quả phát hiện khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc từ một cái góc độ trước đây chưa từng nhìn qua, đôi mắt đen nhánh kia như là ánh sao trong bầu trời đêm để lại trong lòng người ta chút mềm mại.

"Được rồi, thả ta xuống đi."

Đáy mắt Bùi Tương Quân hiện ra có chút kì lạ, xoay người đứng xuống đất, vỗ vỗ một chút bụi đất trên váy, lại xoa nhẹ bả vai:

"Ư. . . Ra tay thật hung ác. . ."

Dạ Kinh Đường lúc đầu đã ổn định tư thế, nhìn thấy cảnh này liền đi tới bên cạnh thân, vịn cánh tay Tam Nương:

"Bị thương nặng không?"

"Không có trở ngại, chỉ là có chút đau."

Bùi Tương Quân là người tập võ, thể trạng rắn chắc, nhưng nàng cũng không phải khổ luyện công phu đao thương bất nhập, cơ thể chỉ hơn người thường một chút, lần này nàng không đề phòng bị chùy sắt đập trúng, đau là khó tránh khỏi.

Dạ Kinh Đường đưa tay sờ vai một cái, kết quả phát hiện da thịt nàng ở dưới lớp vải bị sưng lên, cau mày nói:

"Có thể tránh tầm mắt rồi né mà, cần gì phải cố đón đỡ?"

"Trần Miểu không phải nhân vật nhỏ, võ nghệ so với Tống Trì đều cao hơn, vừa rồi ta lao tới giải vây, nếu làm quá giả, dễ dàng bị nhìn ra dấu vết."

Bùi Tương Quân nói tới chỗ này, oán hận nhìn Dạ Kinh Đường một chút:

"Ngươi biết tình cảnh của ta, còn vội vã chạy tới làm gì? Để cho người ta nhìn thấy, còn không phải sẽ khiến người khác hiểu lầm quan hệ của chúng ta không trong sáng. . ."

Bình Luận (0)
Comment